"Nữ nhi của ta ngày càng tiến bộ, giờ đã học được quy củ, có thể kham được phu nhân thế gia rồi."
Phu nhân lại lấy ra một bộ trang sức nói:
"Ngọc bội này là ngoại tổ mẫu con cho ta làm của hồi môn, ngụ ý hạnh phúc mỹ mãn, nữ nhi của ta chắc chắn sẽ có một đời hài lòng thuận ý. Trang sức này là ta bảo người dùng viên hồng ngọc đỏ năm đó làm, không phải con vẫn luôn muốn nó sao?"
Chuyện này ta biết.
Phu nhân có một viên hồng ngọc trong suốt, chất lượng ngọc còn hơn cả cống phẩm, cũng là món hồi môn quý giá nhất của bà ấy.
Tiểu thư muốn, còn bị phu nhân mắng vài lần.
Những lời dặn dò khiến mắt tiểu thư hoe đỏ:
"Mẫu thân, khi đó con không hiểu chuyện, trang sức vẫn nên để cho đệ đệ đi, người đã cho con nhiều thứ tốt lắm rồi."
Sau một hồi tâm tình, mắt phu nhân cũng đỏ, vừa cười vừa xoa đầu nàng.
"Đừng khóc nữa, đệ đệ con cứ đòi tặng thêm trang sức cho con, còn đến phố nam mua cho con vài con ngựa tốt, bảo con gả đi cũng phải thật quang vinh, chẳng phải lúc đó con còn khóc một trận sao."
Ta cũng cười ngây ngô theo.
Tiểu thư được cả gia đình hết mực yêu thương.
Chỉ cần là trang sức, gấm vóc thịnh hành trong kinh thành thì đều sẽ có mặt trên bàn của tiểu thư ngay trong tháng.
Ngũ công tử với tiểu thư cùng một mẫu thân sở sinh, bình thường tiểu thư muốn gì ngài ấy cũng chiều theo, có vài lần ngài ấy còn lén dẫn ta và tiểu thư ra ngoài chơi, sau bị lão gia phát hiện, suýt nữa phải chịu phạt.
Ngay cả lão gia đi xa trở về cũng luôn mang cho tiểu thư những món đồ thú vị.
Có đôi khi ta lại nghĩ, đây mới là gia đình, một gia đình luôn quan tâm lẫn nhau, chứ không như nương ta trực tiếp bán ta đi.
Trở về từ viện của phu nhân, chúng ta ai nấy đều xách đầy ắp đồ trong tay.
Lý ma ma bận đến chân không chạm đất, chỉ đạo người chuyển đồ vào kho, đến tận khuya mới xong việc.
Tiểu thư gọi ta vào trong phòng, nàng lấy ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong là năm mươi lượng bạc và hai chiếc vòng vàng.
Nàng nói đây là số tiền để cho ta yên bề cuộc sống.
"Ngươi đừng từ chối vội, đây là tiền góp vốn của ta, chờ sau này cửa hàng mở ra, ta sẽ được ngồi không hưởng đó."
Giọng của tiểu thư rất kiên quyết, không cho phép phản bác.
Ta còn chưa nghĩ ra lý do từ chối, đã bị Lý ma ma đẩy khỏi phòng.
"Nhận đi, ngươi thật may mắn khi gặp được chủ tử tốt như vậy, đúng là người ngốc có phúc của người ngốc."
Cửa phòng đóng lại, chỉ còn lại ta ôm chiếc hộp trong tay.
Ta vốn không thích nợ ân tình của người khác, tiểu thư nhân hậu, ngay cả thể diện của hạ nhân cũng muốn bảo vệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nợ người thì khó trả.
Ta phải báo đáp tiểu thư mới được.
Bánh hoa đào, bánh hạt dẻ nước, bánh hoa huệ, bánh cuộn kem xốp, tất cả đều được ta mang lên bàn ãn của tiểu thư.
Sau khi thành công cho tiểu thư ăn đến mập lên, Lý ma ma tức giận đến nỗi đ.ấ.m ngực, hối hận lúc trước không nên cho ta bạc.
Nhưng thấy tiểu thư có tinh thần hơn, bà ấy chỉ đành nhắm mắt cho qua.
Tiểu thư từ nhỏ đã ít ra ngoài, phải học rất nhiều thứ, thân thể cũng yếu ớt, khó khăn lắm mới được ta dưỡng cho mập lên một chút, sao có thể để chuyện hôn nhân làm hại thân thể được.
Da mặt ta dày, Lý ma ma mắng ta cũng chẳng sợ, vẫn vui vẻ tiếp tục làm bánh.
Khi đang bưng món bánh mới làm quay về viện, ta gặp đại công tử.
Hắn dựa vào hòn giả sơn, ung dung nhìn ta.
03
Kể từ mấy năm trước, hắn xin ta từ tiểu thư mà không được, ta liền rất hiếm khi gặp lại hắn.
Hoặc có thể nói là ta cố tình tránh né hắn.
Lần này cũng vậy, ta giả vờ không thấy, cúi đầu bước đi nhanh hơn.
Đại công tử chậm rãi chặn trước mặt ta.
Ta không còn cách nào, đành phải hành lễ vấn an hắn.
Đại công tử nói: "Về thu dọn đồ đạc đến viện của ta, có thể sẽ cứu ngươi một mạng."
Ta nghe không hiểu, chỉ cho là hắn không giành được người từ chỗ tiểu thư nên giận đến phát ngốc, ta đi vòng qua hắn định trở về viện.
Giọng nói hài hước vang lên từ sau lưng:
"Ba ngày trước Vệ gia công tử đã tử trận sa trường, hài cốt không còn, ngươi đoán xem đại tỷ còn có thể để ngươi rời khỏi phủ không?"
Chiếc hộp trong tay ta rơi xuống đất.
Ta quay người chạy vào viện, chưa tới cửa phòng, đã nghe thấy tiếng khóc nức nở.
Phu nhân ôm tiểu thư khóc thảm thiết, Lưu ma ma che khăn rơi lệ.
"Nữ nhi của ta sao mệnh lại khổ thế này, lang quân Vệ gia thật hồ đồ, một mình xâm nhập trại địch sao có thể sống sót, hắn đã liên lụy con rồi."
Phu nhân ngất đi mấy lần, được mấy ma ma thân cận đỡ về chủ viện.
Tiểu thư ngẩn ngơ nhìn tráp mã não, nước mắt không ngừng rơi suốt từ đêm cho tới ngày.
Ta canh giữ bên cạnh nàng ấy, chưa kịp nói gì nước mắt đã vô thức lăn dài trên má.
"Cho dù vì phu nhân, tiểu thư cũng không nên làm khổ bản thân như vậy, mỗi người có một số mệnh, lang quân Vệ gia phúc mỏng, tiểu thư đừng tự trách mình."