Hầu phủ nghe tin ta có thai, gửi rất nhiều đồ bổ đến, theo đến còn có cả thư của đại công tử.
Đại công tử hỏi ta, có ai ép buộc ta không, hắn sẽ làm chủ cho ta.
Ta không hồi đáp lại.
Hắn hỏi rồi thì sao, hắn có thể làm gì?
Vì vụ án tham ô, lão gia đã bị bãi chức vị, hầu phủ chỉ còn là hư danh, nếu giáng một cấp sẽ không còn gì, ngay cả trạch viện cũng phải giao cho triều đình.
Hắn lại sắp cưới thê, là thứ trưởng nữ của anh quốc công.
Tuy là thứ nữ nhưng nàng rất được anh quốc công yêu quý, sau này hẳn có thể giúp đỡ đại công tử.
Ta ăn nhiều đồ bổ, bụng trở nên tròn xoe, đứng lên chỉ nhìn được ngón chân, tứ tiểu thư lo sốt vó.
Nàng dẫn theo hạ nhân đến chùa xin bùa bình an thay ta.
Nàng vừa đi, bên ngoài liền có người tới nói ta trộm đồ của Phù Dung di nương, muốn bắt ta qua tra hỏi.
Phù Dung không nhìn ta, đứng giữa sảnh khẳng định: "Đó là chuỗi bích ngọc công tử tặng ta, lấy được từ ngoại phiên, ta chỉ cho một mình Vân Châu xem."
Nàng nói có lý có cớ, lại có vài hạ nhân làm chứng.
Vì lần đó ta dùng c-h-ế-t đe dọa, biểu công tử mất đi hứng thú, sai mấy người lục soát phòng ta.
Phù Dung đắc ý như nắm chắc phần thắng, tiếp tục đùa giỡn với biểu công tử.
Người lục soát trở về lắc đầu, nói không tìm thấy gì.
Phù Dung không tin, khẳng định bọn ta đã thông đồng, rồi cử thêm người đi lục soát, lật tung cả Tôn phủ lên.
Cuối cùng lại tìm được đồ ở trong phòng tiểu nha hoàn của nàng ta.
Ầm ĩ một trận, rốt cục lại thành một trò hề.
Kể từ lần trước ta đã nghi ngờ, hạt bích ngọc đó trong suốt, nhìn liền biết là trân phẩm, dù biểu công tử có cưng chiều nàng ta thì thứ quý giá nhường này cũng đâu thể dễ dàng tặng người.
Nàng ta còn cố tình dặn ta phải mang theo bên mình, đừng nói cho người khác biết.
Lần trước lúc đám bà tử đến dọn hết đồ trong viện, ta đã ném chuỗi ngọc ra ngoài, không ngờ lại bị nha hoàn của Phù Dung lượm về.
Biểu công tử mất mặt trước các huynh đệ, giận cá ch//ém thớt với Phù Dung, trách nàng ta nhiều chuyện.
Cữu phu nhân không ưa Phù Dung, lập tức cho người đánh nàng mười bản tử, ném về viện.
Sau chuyện này, ta đến gặp Phù Dung, ta không hiểu, tại sao tỷ muội đã từng thân thiết đến thế lại muốn hại ta.
Nàng ta nằm sấp trên giường, ngay cả một nha hoàn hầu hạ cũng không có.
"Tại sao ư, vì ngươi tốt số, cùng một xuất thân nhưng ngươi lại tốt số hơn ta, bây giờ còn mang thai đứa trẻ của công tử.
Nương ngươi bán ngươi chỉ được hai lượng bạc, còn nhờ người môi giới tìm cho ngươi một nhà tốt, nương ta thì sao, bán ta được mười lượng bạc, bắt ta vào thanh lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bọn ta có sáu nữ hài, giờ chỉ còn lại một mình ta.
May là ta gặp được công tử, hắn nói sẽ chuộc ta, nói sẽ đường đường chính chính cưới ta vào cửa.
Nếu không phải hầu phủ các ngươi chen vào, ta đã sớm là thiếu phu nhân của phủ này rồi."
Nàng ta quá ngây thơ, dù không có tứ tiểu thư thì Tôn phủ cũng sẽ không để nàng ta làm chính thê.
Nàng ta phun ra một búng máu: "Ngươi biết cái gì, ta với công tử là lưỡng tình tương duyệt, hắn lấy ra năm vạn lượng bạc chuộc ta."
Ta không nhịn được nói cho nàng ta biết, số bạc đó là hầu phủ phu nhân cho hắn, biểu công tử cảm thấy hầu phủ xem thường hắn, trong cơn tức giận mới đổ vào thanh lâu, bây giờ sớm đã hối hận.
Mấy ngày trước hắn muốn bán Phù Dung đi, nhưng giá cao nhất chỉ được năm trăm lượng, hắn cảm thấy không có lợi.
Phù Dung lại ói ra ngụm m//áu: "Đều là lừa ta."
Nói nhiều vô ích, ta rót ly trà đặt trên bàn gỗ cạnh giường: "Ta vẫn nhớ tình cảm khi bé, ngươi dưỡng cho tốt, dưỡng tốt rồi sẽ có con."
"Mang không được, ở Tu Hoa các uống quá nhiều thuốc, sao có thể mang được."
Trước khi đi, nàng ta hờ hững nói: "Cẩn thận tiểu thư nhà ngươi, hôm nay nàng ta cố tình tránh mặt đó."
Ta kinh ngạc quay đầu.
Phù Dung dùng khẩu hình: Bỏ mẫu giữ con.
23
"Ngươi đi đi, Chiêu Chiêu, đừng sợ, ta sẽ giúp ngươi."
Phù Dung quay đi, không nhìn ta nữa.
Trong lòng ta hỗn loạn, chỉ coi câu cuối nàng ta nói là nói mê sảng.
Tứ tiểu thư muốn lấy mạng ta.
Không phải chỉ một câu của Phù Dung đã khiến ta tự loạn trận tuyến, mà kể từ khi ta mang thai, tứ tiểu thư đã trở nên khác lạ.
Đồ bổ ba bữa một ngày, còn không cho ta đi lại nhiều.
Đại phu đến khám lần nào cũng nói thai nhi phát triển tốt, nhưng chưa từng nhắc đến thân thể của ta thế nào.
Trên đường trở về, ta đột nhiên nghĩ đến di nương ta đã đụng phải lúc mới vào hầu phủ, m//áu nhỏ từ chiếu rơm xuống không chỉ có m//áu của nàng ấy, mà còn có một đoạn dây rốn tím tái nữa.
Bổ quá nhiều, thai lớn sẽ khó sinh.
Người trong hầu phủ ai cũng biết đó là thủ đoạn của phu nhân, nhưng người ngoài phủ ai cũng nói phu nhân nhân nghĩa, một di nương bị hầu gia chán ghét vứt bỏ cũng hết lòng chăm sóc, đồ bổ trân quý không tiếc đưa đến.
Về phần một x//ác hai mạng, đó là nàng ấy không có phúc, số mệnh không tốt.
Tứ tiểu thư đến tối mới lễ phật trở về, thấy ta đứng trong viện, vội vàng qua đỡ ta.