Số Phận Nhị Thập

Chương 125: Số Phận Nhị Thập



Nam nhân bắt đầu trở nên điên cuồng và thật sự mất đi lý trí.

Mộ Cẩm gối cằm lên đầu Nhị Thập, cúi xuống ngửi mùi thơm nhàn nhạt từ nàng, một mùi thơm xen lẫn trong người nàng.

Không phải mùi túi thơm, đến gần có thể nhận ra nàng bằng mùi hương này.

Nữ nhân này nếu để hắn trong lòng, hắn sẽ không cần do dự việc g.i.ế.c nàng hay không g.i.ế.c nàng nữa.

Hai người chặt chẽ ôm lấy nhau.

- ---

Thái Tử cuối cùng cũng không đi quán trà kia uống trà nữa, mà đi một vườn trồng trà bình thường.

Nhấp một ngụm, hắn nói: "Lúc này mới có thể gọi là trà."

Lý Trác Thạch thích trà thô. Càng là lá trà hiếm có, nàng càng không thích uống. Nàng gọi một bình nước nóng.

"Trác Thạch, nàng cần phải quen với cuộc sống của ta." Tay phải Tiêu Triển bắt lấy tay trái của nàng.

Nàng rút tay lại, "Ở Đông cung có thể uống nước, tại sao ở đây lại không thể?"

Hắn cười ôn hòa: "Ta đã nói hết mức, lúc nào ta cũng phải đầu hàng trước mặt nàng."

Hai người yên lặng trong thoáng chốc, Chu Văn Đống cảm thấy đến lúc mình cần nói chuyện, "Thái Tử điện hạ, chỗ Hướng Dương Thành có một phát hiện mới."

"Nói."

"Có một đoàn hát kịch đến từ Tây Phụ Quan, diễn vở kịch về lúc Hoàng Thượng bất ngờ gặp được tiên Hoàng hậu."

Tiêu Triển giương mắt, hạ giọng: "Ai dám to gan? Câu chuyện về vua cũng dám diễn."

"Là năm đó Hoàng Thượng ở Tây Phụ Quan đã đồng ý. Vở kịch có hai cảnh, về hồi Hoàng Thượng còn trẻ bừng bừng chí khí. Mấu chốt chính là, có một nữ tử trong đoàn kịch tên là Chân Nguyên Nguyên, vô cùng giống với tiên Hoàng hậu. Cùng quê quán, cùng một họ. Thật quá mức trùng hợp."

"Ừm." Tiêu Triển đặt chén trà xuống, "Có thể giống đến mức nào?"

"Ước chừng đến tám phần." Chu Văn Đống nói: "Mật thám hồi báo, Chân Nguyên Nguyên thân hình nhỏ bé, yếu đuối, ngũ quan cực kỳ giống tiên Hoàng hậu. Đoàn hát kịch gọi là Tiểu Chân."

Tiểu Chân là tên thân mật năm đó Hoàng Thượng gọi tiên Hoàng hậu.

"Tên này nếu để Hoàng Thượng nghe thấy, có thể xảy ra chuyện." Tiêu Triển dùng nắp đậy lại chén mà làm nứt miệng chén ngọc, phát ra tiếng kêu gãy gọn thanh thúy "rắc rắc".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chu Văn Đống còn nói: "Mộ nhị công tử cũng đi nghe vở kịch của bọn họ. Về sau lại một mình cùng với Chân Nguyên Nguyên."

Tiêu Triển lạnh lùng nhướng mày, "Một mình nói chuyện gì?"

Mê Truyện Dịch

"Chân Nguyên Nguyên trở về nói chuyện với chủ đoàn kịch, nói đều là về chuyện phong tục dân tình của Tây Phụ Quan, với vài lời thoại của Hoàng Thượng trong vở kịch diễn trên đài." Chu Văn Đống lại trở nên cứng nhắc, "Mộ Cẩm lại nổi lên hứng thú với chuyện tình yêu nam nữ."

Hai chữ tình yêu, lại khiến cho Tiêu Triển liếc nhìn Lý Trác Thạch.

Lý Trác Thạch cúi đầu uống nước. Lúc Tiêu Triển cùng Chu Văn Đống nói chuyện, nàng luôn luôn trầm mặc.

Tiêu Triển nói: "Nói tiếp."

Chu Văn Đống nói: "Mộ Cẩm trò chuyện với nữ tử này xong, đi tiệm sách mua vài cuốn thoại bản phong nguyệt."

"Phong nguyệt?" Tiêu Triển bật cười: "Cái vị Mộ nhị công tử này quả thật khôi hài. Nghe ngươi nói như vậy, hắn suốt ngày không làm gì cả."

"Dạ đúng." Cái hình tượng này vốn chính là Mộ nhị công tử, chẳng có gì lạ.

Một tên thiếu gia ăn chơi, tự bản thân mình không hiểu địch ý đối với hắn từ đâu ra? Tiêu Triển giương mắt, "Ngươi phái người đi Thượng Đỉnh Thành điều tra thêm về chuyện trước kia của Lâm Quý Đồng. Cha mẹ là ai, sư phụ người ở đâu."

"Vâng."

Tiêu Triển còn nói: "Đem người tên Tiểu Chân này g.i.ế.c đi."

"Vì sao?" Lông mày Lý Trác Thạch nhăn lại, chen vào nói.

"Cái khuôn mặt của nàng ta, chính là sai lầm." Tiêu Triển nói: "Hoàng Thượng đến bây giờ vẫn còn giữ gìn bức họa của tiên Hoàng hậu. Mẫu hậu ta mỗi lần nhớ tới khuôn mặt đó, căm ghét không nguôi."

Tiêu Triển chuyển hướng sang Chu Văn Đống, nói: "Phái ám vệ đi. Nhiệm vụ nếu như thất bại, g.i.ế.c không cần suy nghĩ."

"Vâng." Chu Văn Đống lên tiếng.

Lý Trác Thạch lúc này liếc nhìn Tiêu Triển. Nước trong chén bị nàng một hơi uống cạn.

Chu Văn Đống nói: "Mộ phủ cũng vừa có phát hiện. Cái người câm đi cùng với Mộ Cẩm, có chút kỳ lạ."

Tiêu Triển thưởng thức trà, hỏi: "Như thế nào?"

"Người câm này vốn là nha hoàn của Mộ tam tiểu thư, bị Mộ Cẩm cưỡng bức nên mới trở thành người của hắn. Không có danh phận, về sau cổ họng bị tổn thương, trở thành không nói gì. Mộ Cẩm trước mặt người khác năm lần bảy lượt làm tổn thương nàng ta, thậm chí, hắn còn chưa điều tra rõ tiểu thiếp vụng trộm yêu đương là ai, liền hiểu nhầm chính là người câm này lén lút tư thông, vứt nàng vào trong nước, suýt nữa mất mạng. Thần nghĩ, nàng ta đối với Mộ Cẩm, có lẽ oán niệm sâu đậm." Chu Văn Đống ngừng lại mới nói tiếp, "Không bằng phái người đi thăm dò tin tức từ miệng nàng ta?"

"Không." Tiêu Triển buông chén ngọc, "Nàng ta vốn chỉ là một nha hoàn, những nữ nhân bình thường này không phải loại thông minh. Nàng ta cùng Mộ Cẩm ngày đêm chung gối, không thể có được sự cơ trí tỉnh tảo, làm gian tế cũng dễ dàng lòi đuôi. Mặt khác, tiểu thiếp ở cùng Mộ Cẩm nên không thể gặp được nhiều lần, để bọn họ đi theo người câm này nói mấy lời khách sáo thì an toàn hơn."