Đối với nữ tử luyện võ, Nhị Thập vô cùng ngưỡng mộ. Hai ngày nay, Nhị Thập nhìn thấy Dương Đào ánh mắt đều lóe sáng.
Dương Đào lo lắng, vài ngày nay con mắt của Nhị Thập cô nương cứ sáng như vậy, sợ rằng chính mình sẽ không chỉ lĩnh phạt đơn giản nữa.
Thốn Bôn với Dương Đào tiêu sái oai hùng, Nhị Thập đều đã nhìn thấy.
Còn Nhị công tử thì, Nhị Thập chỉ nhìn thấy hắn ở Linh Lộc Sơn, khoa chân múa tay một phen.
Mê Truyện Dịch
"Hai ngày nữa, ta phải rời khỏi Hướng Dương Thành rồi." Chân Nguyên Nguyên nói thêm: "Chuyện này về sau... Chủ đoàn kịch nói sẽ không đi thi đấu hí kịch nữa. Hai ngày nữa diễn kịch xong. Nhị Thập cô nương, cô ghé qua một chút nhé. Lý cô nương cũng vậy."
Nhị Thập đồng ý. Ở Hướng Dương Thành, không phải nghe sách thì cũng đi nghe kịch. Chẳng biết bao giờ Nhị công tử mới lên đường, nàng liền g.i.ế.c thời gian bằng xem hí kịch luôn.
Chân Nguyên Nguyên ở trên đài hát hí khúc.
Nhị Thập với Dương Đào ngồi ở dưới đài.
Dương Đào đứng bên ngoài cách một trượng. Hai mắt sáng ngời, quan sát bốn phía.
Bây giờ, Chân Nguyên Nguyên đang diễn vở về thư sinh - tiểu thư, chuyện tình nam nữ đưa đẩy trăm lần.
Diễn được một nửa, Lý Trác Thạch chợt ôm vết thương bên hông.
Nhị Thập vội vàng kéo lấy nàng trong thoáng chốc.
Hai người vốn ngồi có chút cách nhau, giờ thì ngồi cùng một chỗ.
"Cảm ơn." Lý Trác Thạch mỉm cười.
Nhị Thập bỗng nhiên cảm thấy, Lý Trác Thạch là người biết đạo lý chừng mực, thân hơn mới rõ, khí khái hào hùng của nàng ấy so với sự cao ngạo của Nhị công tử còn cảm thấy thân thiết hơn.
Tiết mục trên đài, Nhị Thập mấy ngày nay đã nghe không ít. Người con trai không thích người con gái, hoặc người con gái không thích người con trai. Nói tóm lại, những vở kịch này diễn biến thường là một bên không thích bên kia. Nếu cả hai bên đều tình nguyện, thì có thể kết thúc rồi.
Hôm nay Chân Nguyên Nguyên diễn vở kịch này. Đằng trai trong lòng có người khác, bên gái gả tới, ngày ngày buồn bực không vui. Chân Nguyên Nguyên đau khổ hát lên: "Tâm lang như sắt."
Lý Trác Thạch nỉ non một tiếng: "Tâm lang như sắt."
Nhị Thập nhẹ gật đầu. Nói như vậy, Nhị công tử là thiết chùy rồi.
Lý Trác Thạch đột nhiên hỏi: "Cái vở kịch này, kết thúc thế nào nhỉ?"
Nhị Thập không biết. Nếu là Tiểu Thập, chắc tự mình có thể nghĩ ra được mấy cái kết cục rồi.
Lý Trác Thạch hỏi: "Ta chưa từng nghe cô nương mở miệng nói chuyện..."
Nhị Thập chỉ chỉ cổ họng mình, xua tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Bị thương sao?"
Nhị Thập cười cười. Xem như vậy đi.
Lý Trác Thạch lại hỏi: "Tổn thương thế nào vậy? Bị ngoại thương hay nội thương? Ta biết một vị đại phu, ta từng bị tổn thương đến lục phủ ngũ tạng, chính ông ấy đã cứu ta trở về."
Nhị Thập vẫn cười, lắc đầu.
Yên lặng trong chốc lát.
Trong vở kịch, Chân Nguyên Nguyên đang thương tâm, u uất.
Lý Trác Thạch bỗng nhiên nở nụ cười, "Có đôi khi cảm thấy mình chính là nhân vật trong vở kịch. Nhân vật trong kịch thì đa sầu đa cảm, thật khiến cho người ta thấy tiếc thương." Ý cười nàng nhạt dần, "Đến khi bản thân mình khóc, đến cả một nơi ấm áp, vắng vẻ cũng không tìm thấy." Tòa Đông cung cô đơn, lạnh lẽo này, không có đến một chỗ vắng vẻ, ấm áp. Ngay cả lồng n.g.ự.c ấm áp của Tiêu Triển.
Nhị Thập nhìn thấy Lý Trác Thạch có chút bi thương, không đành lòng, nắm chặt lấy tay nàng.
Lý Trác Thạch hiện tại có chút sầu tư, khí khái hào hùng phai nhạt đi rất nhiều. "Cô nương, cô có từng yêu mến ai không?"
Có lẽ không. Nam nhân Nhị Thập gần gũi chỉ có Nhị công tử.
Nhị công tử tính tình không tốt. Bao nhiêu mỹ nhân ở Hoa Uyển cùng Yểm Nhật Lâu, không một ai thích hắn. Mọi người chỉ ham muốn đồ trang sức, chứ không ham muốn tâm ý của Nhị công tử. Hoặc đã từng ham muốn, nhưng đã sớm tỉnh ngộ. Nhị công tử vô tâm, vô tình.
Chính mình đang muốn chiếm được tâm ý của một nam nhân như vậy, con đường phía trước thật nhấp nhô.
Nhị Thập lắc đầu.
Lý Trác Thạch kinh ngạc, "Cô nương không phải tiểu thiếp của quý công tử sao? Nghe Chân cô nương nói, công tử nhà cô bình thường đã vô cùng tuấn tú."
Nhị công tử tuấn tú, cũng chính là thiết chùy. Nhị Thập ngồi đếm đầu ngón tay.
Lý Trác Thạch nhìn mà không hiểu.
Nhị Thập giơ năm đầu ngón tay, một hai ba bốn năm, đếm xong đầu ngón tay lại đếm lại lần nữa.
Lý Trác Thạch vẫn không hiểu. Nàng suy đoán: "Cô nương ở quý phủ của công tử vô danh vô phận?"
Nhị Thập nhanh chóng gật đầu. Đâu chỉ vô danh vô phận, tâm tình Nhị công tử không tốt, còn có thể đem nàng ném cho cá ăn.
"Cô nương có hạnh phúc khi ở bên hắn không?"
Nhị Thập không trả lời. Nàng ở bên người Nhị công tử học hỏi khổ sở để mua vui. Bên ngoài biểu hiện nghe lời, trong nội tâm chỉ hung hăng chửi bới hắn.
Trên hí đài, thiên kim lê hoa đái vũ khóc lóc cầu xin chàng thư sinh.
(*Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái)