Số Phận Nhị Thập

Chương 131: Số Phận Nhị Thập



Hắn mỗi ngày chỉ là chủ tử ngủ cùng nàng trên một chiếc giường, ngược lại còn không thấy được sắc mặt tốt của nàng.

Mộ Cẩm ôm chặt Nhị Thập vào trong ngực, "Phạt ngươi buổi tối làm hai lần."

Nhị Thập đã có kinh nghiệm, dính vào lồng n.g.ự.c hắn. Đêm nay Nhị công tử rất dễ hầu hạ.

Mộ Cẩm thở gấp bên tai nàng.

Trong cơn mê loạn, không phân biệt được rõ là ai trúng mỹ nhân kế của ai.

Nhị Thập cùng Mộ Cẩm ôm nhau ngủ. Chợt nhớ tới tình cảm tổn thương khó bỏ của Lý Trác Thạch.

Nhị Thập thầm than, chính mình là một nữ nhân còn không nhìn được mặt chữ to nhỏ, có thể bảo vệ được tính mạng là caem tạ trời đất rồi.

Nàng lại không biết tốt xấu, cũng không biết cái khối ngọc bội kia là bảo vật.

Ngày mai trả lại vậy.

Có điều, Nhị công tử vô tâm vô tình, nàng cũng không phải khuynh quốc mỹ nhân. Hắn khi nào mới có thể yêu mến nàng đây? Yêu rồi thì có thể sủng nàng đến lúc nào?

Nếu như, tương lai hắn lại nói cho nàng những bí mật lớn hơn, rồi trở mặt không biết người...

Tự do... Trong nội tâm Nhị Thập liền rơi xuống.

- ---

Nhị Thập không đem ngọc bội trả lại cho Lý Trác Thạch.

Không phải Nhị Thập không muốn, mà là vì ngọc bội của nàng bị cướp rồi.

Buổi sáng, nàng ngồi bên cạnh cửa sổ, học theo Tiểu Lục, một tay chống cằm nhìn trời. Tay kia vân vê miếng ngọc bội, nàng cúi xuống nhìn vài lần, lại nhìn ra bầu trời phía xa.

Mộ Cẩm tiến đến gặp đúng bộ dạng này. Hắn tra tấn nàng thế nào, nàng cũng chưa từng để lộ dáng ngẩn ngơ như vậy.

Một cái ngọc bội vậy mà có thể làm nữ nhân nhà người ta u buồn,

Nhị công tử chờ đợi cơ hội cứu mỹ nhân mà bị đoạt mất, Lý cái gì đó lại còn cho nữ nhân của hắn ngọc bội. Nghe Dương Đào nói, Lý cái gì đó ăn mặc lại giống nam nhân, sợ rằng còn có tính háo sắc của nam nhân.

Mộ Cẩm nổi lên cơn giận, một tay đoạt lấy ngọc bội của Nhị Thập. "Chẳng phải chỉ là một khối noãn ngọc trắng bóng thôi sao." Hai ngón tay hắn kẹp lấy, "Ngươi muốn, ta cho ngươi mười cái hay hai mươi cái cũng được."

Nhị Thập muốn cướp về.

Hắn lại giơ tay lên cao, "Với không đến, ngươi đoạt lại không nổi."

Sao lại có nam nhân coi thường nữ nhân thấp bé như vậy? Nhị Thập với tay, nhảy lên bắt lấy tay hắn. Người kia cánh tay vừa cao vừa dài, nàng dùng sức nhảy lên cũng không với được. Thật là tức c.h.ế.t nàng mà. Ngoài miệng không kêu ra tiếng, chỉ có thể nói trong lòng, ai muốn mười cái, hai mươi cái của hắn, hắn có đưa cũng không thể giúp nàng chạy trốn.

Nhị Thập thiếu chút kéo căng không giữ nổi sắc mặt, chạy đến trên giường hung hăng đánh vào chăn mền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nói thì hay lắm, cần phải bình tĩnh. Nhưng nam nhân ác liệt như thế này, ai có thể nhịn không tức được đây.

Phát tiết xong, Nhị Thập ném chăn mền đi, sửa sang lại tóc tai, cài lại ngọc trâm.

Hô hấp bình thường, nàng lại là Từ A Man lạnh nhạt.

Mê Truyện Dịch

Mộ Cẩm đến trước mặt.

Lần đầu tiên, nàng cảm thấy nam nhân cao như vậy thật đáng ghét.

Có điều, hắn đã buông tay xuống.

Nàng bắt được cơ hội, nhanh chóng nắm lấy tay hắn.

Hắn giơ tay so với nàng còn nhanh hơn, "Đây là của ta."

Đây là của Lý cô nương đưa nàng, sao lại thành của hắn rồi? Nhị Thập lại muốn đ.ấ.m chăn quá.

"Ngươi là nữ nhân của ta, chỉ có thể nhận đồ của ta." Mộ Cẩm nói: "Lý cái gì đó, nam không ra nam, nữ không ra nữ, ai biết được thực hư bên trong rốt cuộc là gì. Tám phần là một gã dê xồm nam giả nữ trang."

Trời xanh biếc như nước hồ, cây trúc xanh như ngọc phỉ thúy yêu thích của Tiểu Lục. Không thể vì Nhị công tử mà để cho cuộc sống đẹp đẽ như vậy của mình mà giận dỗi.

Mộ Cẩm thu lại ngọc bội, "Đi, ăn điểm tâm."

Ăn cái gì mà ăn, bị chọc giận no luôn rồi.

Nhị Thập ngồi im bất động.

Mộ Cẩm nói: "Ta đếm một hai ba, đứng dậy tới ăn cơm."

Hắn đếm kệ hắn. Nàng nhìn cảnh đẹp ngoài cửa sổ.

Mộ Cẩm ngay cả một hai ba cũng lười đếm, cúi người ôm ngang người nàng, bế nàng lên.

Nhị Thập giật mình, cựa quậy eo, chân đạp hoảng loạn, chỉ sợ bị vứt xuống.

"Ngươi không ăn cơm sao? Không ăn cơm thì người chỉ giống thế này thôi, còn nhẹ hơn mèo con nữa, xách ngươi lên cũng chẳng khó mấy." Mộ Cẩm ôm nàng xoay một vòng tròn.

Nhị Thập hai chân lơ lửng, sợ hãi mà vòng hai tay ôm vai hắn. Sau đó, nàng thò tay vào vạt áo hắn. Vừa nãy hình như hắn đem ngọc bội giấu ở đây.

"Ngươi sờ cái gì mà sờ? Tối qua còn chưa đủ?" Mặc dù nói vậy, Mộ nhị công tử vẫn tùy ý để nàng chiếm tiện nghi của hắn.

Nhị Thập dò xét một hồi không tìm thấy ngọc bội, cứ như vậy được ôm ra khỏi phòng. Nàng giãy dụa muốn xuống, đánh hắn mấy cái.

Hắn không buông tay, "Ngươi đã lâu chưa đ.ấ.m lưng cho ta rồi, ta thấy hoài niệm vô cùng."

Nhị công tử thật càng ngày càng vô sỉ rồi.