Số Phận Nhị Thập

Chương 137: Số Phận Nhị Thập



Cái sủng ái này chính là Mộ Cẩm cho. Hắn niết khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trong giây lát, "Đi đi."

Nàng xoay người định đi.

Hắn lại giữ chặt, nâng cằm nàng lên, ép nàng ngẩng đầu. Hắn nhìn kỹ dung mạo của nàng, chính là giống như trước kia. Nhưng... "Ngươi dùng phấn dưỡng nhan gì?"

Mê Truyện Dịch

Nhị Thập sờ sờ mặt, khoa tay múa chân: "Giống như trước đây."

"À, đi đi."

Nàng cùng Dương Đào ra cửa.

Mộ Cẩm nhìn bóng lưng nhỏ bé, mềm mại của Nhị Thập.

Hết thảy không thể so được với các nữ tử của Mộ nhị công tử, trong mắt hắn, thế này chỉ được gọi là nhan sắc bình thường. Có điều, càng gặp nàng, càng thấy xinh đẹp, mặt mày dễ thương, có một chút phong tình không nói nên lời. Hắn khi nhìn thấy, không dời được con mắt. Cả lúc trên giường, đôi khi cũng muốn đem khăn lụa trên mặt nàng lấy ra, nhìn kỹ bộ dạng vì hắn mà sung sướng của nàng.

Có lẽ là mắt yếu rồi. Trở về Yểm Nhật Lâu gặp mấy đại mỹ nhân, phải dưỡng mắt.

Thốn Bôn không tiếng động mà xuất hiện sau lưng Mộ Cẩm, "Nhị công tử, kinh thành truyền tin tới, Thái tử rời kinh, đến Hướng Dương Thành."

"Đã biết." Mộ Cẩm nhìn hình bóng của Nhị Thập biến mắt chỗ cửa hoa viên, "Đây là cơ hội cuối cùng cho nàng. Nếu như phản bội..." Ba chữ "Giết không tha" bị nghẹn trong họng.

"Vâng." Nhưng cơ hội này quá mạo hiểm. Nửa câu sau của Thốn Bôn cũng nghẹn lại trong họng.

- ---

Nhị Thập lúc về đi trà lâu nghe sách.

Không ngờ, có một ngày nàng lại đi nghe sách, xem kịch như cuộc sống của người giàu có.

Người đọc sách gõ thước gỗ: "Sách tiếp theo. Lần trước sách kể, hái hoa tặc háo sắc thành tính, kiếm khách vô danh đã thay trời hành đạo. Hai người đại chiến 300 hiệp."

Hóa ra, chuyện của Thốn Bôn đã được dựng thành kịch. Nhị Thập nghe rất nhập tâm.

"Nhị Thập cô nương." Một tiếng gọi khiến nàng hoàn hồn.

Lý Trác Thạch hôm nay lại mặc bỉ giáp, bớt đi sự yếu đuối của nữ nhi bình thường, khí phách bừng bừng. "Cô hôm qua không phải đi Bình Sơn rồi sao?"

"Hồi bẩm Lý cô nương." Dương Đào giải thích nói: "Tạm thời có việc nên chậm trễ."

Nhị Thập nở nụ cười, đảo mắt nhìn thấy Tiêu Triển sau lưng Lý Trác Thạch.

Ánh mắt chân thành của Tiêu Triển vốn rơi trên người Lý Trác Thạch, lại dời đến Nhị Thập. Hóa ra Mộ nhị công tử yêu thích giai nhân thanh tú như vậy.

Lý Trác Thạch giới thiệu hai người với nhau. Bốn người ngồi cùng một bàn nghe kịch.

Trước khi đi ra ngoài, Thốn Bôn dặn dò qua Dương Đào, "Nhớ kỹ, một tấc cũng không rời Nhị Thập cô nương."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dương Đào cẩn thận, để ý Tiêu Triển cùng Lý Trác Thạch mọi lúc.

Lý Trác Thạch nói chuyện về bình thư, Nhị Thập hoặc là gật đầu, hoặc là lắc đầu, hoặc cười nhẹ.

(*Bình thư: một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ)

Tiêu Triển nói chuyện: "Ta đã học sơ qua ngôn ngữ của người câm điếc. Cô nương nếu muốn nói chuyện phiếm, có thể dùng ngôn ngữ của người câm điếc."

Nhị Thập có chút ngạc nhiên, làm tư thế tay: "Công tử vì sao lại học ngôn ngữ của người câm điếc?"

Tiêu Triển cau mày, "Ngôn ngữ của người câm điếc cô nương học ở đâu? Không giống với bình thường."

Nhị Thập chợt hiểu ra, những cái động tác tay này chỉ sợ toàn là do Nhị công tử bịa ra. Nói cách khác, những người khác nhìn không hiểu, nàng chỉ có thể cùng hắn nói chuyện. Đây là việc Nhị công tử làm ra. Nhị Thập chẳng muốn so đo.

Bất đồng ngôn ngữ của người câm điếc, nói chuyện phiếm cũng liền thôi.

Trong gian phòng, có một nam tử áo đen vẻ mặt vội vàng.

Nhị Thập thấy trên lưng hắn có một thanh trường kiếm, đoán rằng là nhân sĩ giang hồ.

Hắn đến trước mặt, xoay người bên tai Tiêu Triển thấp giọng: "Thái Tử điện hạ -- "

Lông mày lạnh lẽo của Tiêu Triển xẹt ngang.

Nam tử lập tức đổi giọng: "Công tử."

Muộn rồi, Nhị Thập đã nghe thấy. Nàng bị dọa vội vàng cúi đầu. Nàng ngồi cạnh Tiêu Triển, nam tử đứng ở giữa hai người. Dương Đào ngồi đối diện không nghe thấy tiếng gọi nhỏ này.

"Cô nương có phải là không nghe thấy hay không?" Tiêu Triển nghiêng người, hỏi bên tai Nhị Thập.

Vẻ mặt nàng như người vô tội, giả bộ như không nghe thấy.

"Đừng giả ngốc." Hắn cười đến sâu xa khó hiểu. "Chúng ta cần nói chuyện một chút."

Nhị Thập không còn cách nào khác, chỉ đành cùng hắn nói chuyện một chút.

Nghe kể sách xong, bốn người đến khách điếm.

Nhị Thập bất đắc dĩ nghe được thân phận của Tiêu Triển, nàng không muốn làm liên lụy Dương Đào, để cho Dương Đào chờ ngoài sân.

Nhị Thập đi theo Tiêu Triển cùng Lý Trác Thạch vào phòng.

Cửa đóng lại, nàng nơm nớp lo sợ mà quỳ xuống. Danh tiếng "Thái Tử" Tiêu Triển không biết thật hay giả, chỉ sợ là thật, nàng có mười cái mạng c.h.ế.t cũng không đủ.

Nhị công tử tuy là Tứ hoàng tử, lại không có quyền lực trong triều. Thái Tử so với Nhị công tử nguy hiểm hơn gấp trăm lần.

Tiêu Triển vốn đang cười hiền lành: "Ta đến đây vì phụng chỉ cải trang vi hành, chỉ cần ngươi che giấu thân phận của ta, ta sẽ không làm hại ngươi." Hắn đưa ra một chiếc kim bài hoa văn hình rồng.