Số Phận Nhị Thập

Chương 146: Số Phận Nhị Thập



Mộ Cẩm lại rót một chén rượu, hỏi lại: "Triển công tử trong nhà có mấy mỹ nhân?"

"Triển mỗ chỉ có một vị phu nhân."

"Thanh tao, thanh tao." Mộ Cẩm nhỏ giọng hỏi: "Thế thì Lý cô nương đây hẳn là rất câu hồn rồi?"

Tiêu Triển không trả lời. Mộ Cẩm trước mắt y như lời Chu Văn Đống nói, không làm việc đàng hoàng, dâm ô háo sắc, không có được nửa phần phong thái sắc bén. Thế nhưng, trong thoáng chốc, Tiêu Triển lại từ mặt Mộ Cẩm đọc được hương vị của Tứ hoàng tử.

Hồi bé, hai người đều còn nhỏ, Tiêu Triển đã quên mất diện mạo của Tứ hoàng tử. Chỉ nhớ mọi người đều khen ngợi Tứ hoàng tử và Hoàng Thượng như cùng một khuôn đúc ra.

Diện mạo của Mộ Cẩm so với Hoàng Thượng không giống nhau. Nhưng thỉnh thoảng, cái dáng vẻ mặt mày hớn hở này lại khiến Tiêu Triển có một cảm xúc vừa quen thuộc vừa xa lạ, đồng thời cũng có một lực uy h.i.ế.p cực lớn.

Mộ Cẩm lại nói đến lúc mình oai phong ở sòng bạc: "Đám tiểu lâu la ở sòng bạc Lĩnh Châu dám ở trước mặt ta giở trò gian lận. Ta liền đi phá đám. Làm vậy vì cái gì? Để nổi danh, nâng cao danh tiếng của Mộ Nhị công tử."

Rượu đã quá ba tuần, trong mắt Mộ Cẩm có chút men say, đôi mắt đỏ ngầu mang theo chút dâm loạn, thường xuyên quét mắt về phía Lý Trác Thạch.

Nhị Thập thật bội phục Nhị công tử. Diễn kịch làm một thiếu gia ăn chơi, từ vẻ ngoài đến thần thái đều rất đạt. Đây là có lẽ là vở kịch vui vẻ nhất nàng từng xem ở Hướng Dương Thành. Thấy Nhị công tử thoắt cái biến thành tên cặn bã háo sắc, trong lòng nàng bật cười. Nhị công tử mà đi thi đấu hí kịch, có khi danh tiếng lại lên cao vùn vụt.

Tiêu Triển đã hiểu ra, cả đoạn đường không nói lời nào. Tới bờ bên kia Thặng Giang, hắn liền cáo từ: "Hôm nay đa tạ Mộ công tử mở tiệc chiêu đãi, ngày khác đến kinh thành, ta lại mời."

Mộ Cẩm uống thêm một chén: "Nếu có duyên, giang hồ tái kiến."

Hai người Tiêu Triển cùng Lý Trác Thạch xuống thuyền.

Mộ Cẩm trở lại khoang thuyền: "Hắn nghi ngờ ta rồi."

Nhị Thập thận trọng gật đầu.

Mộ Cẩm còn nói: "Thái Tử đa nghi, nhưng cũng khinh địch. Có thể khiến hắn ngàn dặm xa xôi đến Hướng Dương Thành, chứng tỏ ta đúng là một nam nhân tướng mạo phi phàm."

Nhị Thập: "..."

- ---

Bốn người xem múa rối bóng xong, lên thuyền trở về.

Mộ Cẩm cùng Nhị Thập đi trước.

Thốn Bôn và Dương Đào đi cách một đoạn.

Dương Đào hỏi: "Vị Triển công tử kia hình như không có ý tốt."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Ừ." Thốn Bôn chỉ đáp lại một chữ.

Dương Đào mơ hồ hiểu ra việc này đối với nàng phải giữ bí mật. Vì thế, nàng cũng im lặng.

Trở lại biệt viện, đám chủ quán đã đem các loại đồ chơi tới.

Nhị công tử lôi bộ hí phục kia ra, kéo Nhị Thập vào phòng: "Mặc vào, xướng tuồng cho ta xem một chút."

Mê Truyện Dịch

Trong khoang thuyền, Nhị công tử nói đã bị nghi ngờ, Nhị Thập trong lòng run sợ, sợ bị Thái Tử bố trí mai phục. Kết quả, Nhị công tử vẫn cứ đùa vui, ăn uống, còn có tâm tư xem tuồng.

Nhị Thập cho rằng chỉ cần giống như trước kia, khoa tay múa chân vài cái, chạy vài bước trong phòng là xong.

"Còn thiếu vài thứ." Nhị công tử xoay xoay cây quạt mấy vòng, hắn không biết từ đâu lôi ra một gói thuốc bột: "Đây là thuốc giải trị câm."

Nhị Thập: "..." Lại tới rồi.

Mộ Cẩm chậm rãi giải thích: "Lần trước liều lượng hơi thiếu một chút, cho nên ngươi chỉ có thể ở trên giường phát ra tiếng. Lần này tăng liều lượng lên. Về sau ta muốn nghe hát kịch, ngươi có thể cất tiếng hát rồi."

Nhị Thập: "..." Nàng im lặng như vậy, không cần nói cũng chẳng cần trả lời, vô cùng tự tại. Lúc Nhị công tử nói chuyện, nàng tựa như đang nhìn hắn diễn kịch. Nếu lại cùng hắn nói chuyện, nàng không thể coi Nhị công tử như đang diễn kịch được nữa.

Mộ Cẩm đổ bột thuốc vào chén, sau đó khuấy đều rồi bưng lên: "Tới đây, uống chén thuốc giải này đi."

Nhị Thập quan sát sắc mặt hắn, nhận lấy chén, lại là một chén nước đỏ đỏ trắng trắng. Nàng nhắm mắt, lén đổ vào ống tay áo. Tiếp theo, nàng ôm cổ họng, vội vàng bám vào thành ghế mới không bị ngã xuống.

Nữ nhân này lại dùng lại chiêu cũ. Mộ Cẩm mặt không biểu cảm nhìn: "Làm gì thế? Bị độc c.h.ế.t rồi hả?"

Nhị Thập há miệng, khó khăn mà lắc đầu. Rất hợp với bộ hí phục kia, giống y như đang diễn kịch.

Hắn ra lệnh: "Hôm nay cho phép ngươi ở chỗ này nói chuyện."

Nàng vẫn không lên tiếng như trước.

"Nói chuyện." Hắn nâng cằm nàng lên: "Nói chuyện với ta."

Nàng đã lâu không mở miệng, giờ nói chuyện ngược lại lại thấy rất tốn sức. Nàng không muốn nói, cũng chẳng thích nói.

"Tiểu Man không nghe lời rồi." Hắn chọc chọc mặt nàng: "Không nghe lời, lại muốn chọc tức ta phải không, bảo ngươi nói chuyện, ngươi lại không nói lời nào. Ta lại sắp tổn thọ rồi."

Mộ Cẩm đã quên mất giọng Nhị Thập lúc nói chuyện. Tiếng "ưm a" trên giường dù sao cũng có sai lệch. Thập Ngũ từng nói, Nhị Thập hát điệu Tây Phụ Quan rất dễ nghe. Trước kia có thể nghe, Mộ Cẩm không muốn nghe. Lúc này tâm niệm vừa động, hắn lại muốn nghe nàng hát vài câu.