Số Phận Nhị Thập

Chương 149: Số Phận Nhị Thập



Nhị Thập lại một lần nữa khoa tay múa chân: "Không phải là ta."

"Đã biết, không phải ngươi." Mộ Cẩm nói.

Nhị Thập cảm động. Đây là lần đầu tiên Nhị công tử tin tưởng nàng. Thật ra, cựu Thái Tử và Thái Tử, quan hệ vừa gần gũi lại vừa nguy hiểm, khó tránh khỏi tranh đấu. Nàng đã quen với những tháng ngày yên ổn, không muốn trêu vào việc của nhà quan, tất nhiên cũng sẽ không muốn thân phận của Nhị công tử bị bại lộ.

Mộ Cẩm đem chén thuốc kia đẩy qua: "Những nữ nhân kia của ta đang chờ ngươi về an ủi, ngươi khoa tay múa chân, các nàng sao có thể hiểu được. Tình hình trước mắt thế này, nữ nhân của ta làm sao lại không có nổi một ai mệnh tốt? Thật làm xấu thanh danh của ta. Cho nên, ngươi phải là người vẹn toàn. Nếu không, người ta lại biến ta thành một cái dã sử khắc thê khắc thiếp."

Đang nói dở, Thôn Bôn tới gõ cửa: "Nhị công tử."

"Vào đi."

Thốn Bôn Bôn đẩy cửa: "Nhà đò nói, sóng gió quá lớn, nước biển tràn lên boong tàu. Phía trước tới vùng ngoại ô kinh thành, không bằng tới khách điểm nghỉ tạm một lát rồi đổi sang đi xe ngựa."

Mộ Cẩm trả lời: "Nghe nhà đò đi."

Khách điếm ở ngoại ô bến tàu cực kì đơn sơ, những người đến trọ trước phần lớn đều là những thư sinh nghèo không thuê nổi phòng trong thành.

Dương Đào che cho Nhị Thập vào khách điếm, cả người đều bị ướt sũng.

Mộ Cẩm không thích Thốn Bôn đi sát bên cạnh, hai nam nhân đi song song ướt nửa người.

Vừa bước vào liền gặp phải người quen.

Mê Truyện Dịch

Tiêu Triển cùng Lý Trác Thạch và đám người Chu Văn Đống cũng bởi vì thời tiết mưa to gió lớn này, cũng vào khách điếm nghỉ tạm.

Mộ Cẩm nhìn thấy Tiêu Triển, trên mặt liền treo lên một nụ cười gian tà: "Triển công tử, thật là trùng hợp."

"Mộ công tử." Tóc trên trán Tiêu Triển bị ướt, hắn tùy ý vuốt ra phía sau, lộ ra vầng trán cao rộng. Hắn nói chuyện nhã nhặn, khách khí. "Không ngờ tới, hôm nay mọi người cũng hồi kinh."

"Ừ, tri âm, đúng là tri âm." Mộ Cẩm tiến lên, giang tay muốn vỗ vai Tiêu Triển, nhưng động tác quá lớn, thoạt nhìn như là muốn ôm luôn Tiêu Triển.

Tiêu Triển lùi về phía sau một bước, chắp tay ôm quyền: "Thật là duyên phận."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mộ Cẩm bị hẫng, thu tay về: "Con người ta trước nay trí nhớ không tốt. Nhưng mà, gương mặt của Triển công tử, ta đến nay vẫn không quên. Hiện tại đều ướt sũng như nhau, đều có phong thái hiên ngang nha."

Tiêu Triển cười cười. Hôm qua, đôi mắt dâm loạn của Mộ Cẩm hướng vào Lý Trác Thạch. Hôm nay, Tiêu Triển lại cảm thấy như chính mình bị đùa giỡn, không khỏi sinh ra chán ghét.

Thốn Bôn đi hỏi thăm chưởng quầy đường về kinh thành, trở về bẩm báo, "Nhị công tử, phía cửa Đông thành địa thế trũng, mưa rào làm lụt cổng thành. Tối nay xe ngựa sẽ khó mà đi được."

"Ừm, bây giờ cứ ở lại đây đã." Mộ Cẩm liếc mắt nhìn Nhị Thập: "Đã tới ngoại ô rồi, trở về cũng không tới một canh giờ."

Nhị Thập gật đầu.

Từ Tễ Đông trở lại kinh thành, nếu đi đường bộ thì chỉ có thể đi qua cửa Đông. Tiêu Triển cùng Mộ Cẩm đều bị kẹt tại khách điếm nơi ngoại ô kinh thành.

Có lẽ do dính mưa, Nhị Thập có chút đau đầu. Nàng xoa xoa.

Nhị công thích nhất là để tay chống trán. Nghĩ vậy, nàng liền thu tay lại, sửa thành dáng ngồi đoan chính. Nàng không muốn mình giống với Nhị công tử, lười nhác thành tính.

Càng đau đầu, mối quan hệ giữa Tiêu Triển và Mộ Cẩm lại càng làm đầu trướng hơn. Tiêu Triển là Thái Tử, quyền thế khuynh trời. Nhị công tử dẫu có cường thịnh trở lại thì cũng chỉ là thường dân.

Không phải Nhị Thập không có niềm tin với Nhị công tử, mà là do thực lực hai bên cách xa, nàng đang đứng ở phía Nhị công tử, không khỏi có chút lo lắng.

Nhị Thập ngồi thẳng tắp, xoa xoa huyệt thái dương.

Ngón tay lạnh lẽo của Mộ Cẩm chạm vào mu bàn tay nàng, vỗ nhẹ: "Làm sao vậy?"

Nhị Thập lắc đầu. Vốn định nói chuyện, nhưng sợ nói chuyện thành quen, khi phải giả câm trước mặt người khác, nàng sợ sẽ không đóng giả được nữa. Cho nên lúc này nàng vẫn không lên tiếng mà khoa tay múa chân: "Nhị công tử, nếu Thái Tử biết được thân phận của người thì sẽ thế nào?"

"Sẽ g.i.ế.c ta." Mộ Cẩm nói nhẹ bẫng: "Hoàng Thượng không muốn thoái vị. Quan hệ với Thái Tử cực kỳ tệ, Thái Tử không có đối thủ, Hoàng Thượng có thoái vị hay không, trong tương lai Thái Tử vẫn sẽ đăng cơ. Có điều, nếu xuất hiện một nam nhân anh minh thần võ như ta, ngôi vị Thái Tử của Tiêu Triển sẽ bị uy hiếp. Không cần biết ta có ý định đăng cơ kế vị hay không, Tiêu Triển nhất định phải nhổ cỏ tận gốc, không bỏ qua cho ta."

"Hỏi mấy chuyện này làm gì?" Mộ Cẩm liếc nàng một cái: "Sau này có cơ hội ngươi nhất định sẽ phản bội ta, ngươi đúng là ngọn cỏ đầu tường ham sống sợ chết."

Nhị Thập nhắm mắt lại.

Nhị công tử chính là mâu thuẫn như vậy. Một bên thì ôn nhu xoa huyệt vị cho nàng, một bên thì lạnh lùng tuyên bố về kết cục của nàng. Nếu nàng nhất định sẽ phản bội hắn, hắn vì sao còn giữ nàng đến tận bây giờ?