"Ừm. Những dược liệu chữa sẹo, không cần biết quý báu thế nào, có thể dùng đều lấy ra dùng." Mộ Cẩm nhìn ra cửa sổ, hướng về Mộ phủ ở phía xa.
"Thuộc hạ đã phân phó."
"Vụ hỏa hoạn này là do đâu?" Mộ Cẩm hỏi như vậy, đáy lòng đã có suy đoán. Đám nữ nhân của hắn không có gia thế, không có địa vị, không có giá trị lợi dụng. Tiêu Triển khinh thường việc lãng phí tâm tư vào những người không có giá trị, huống chi, Tiêu Triển am hiểu ám sát, sẽ không gây ra một vụ việc ầm ĩ như vậy. Còn ai ghi hận những nữ nhân này đây, Mộ Cẩm nghĩ cái là ra.
"Quan tiên sinh nói, việc này ngài ấy có trách nhiệm." Thốn Bôn đáp: "Thuộc hạ ở lại phủ không lâu, Quan tiên sinh chưa nói gì, đợi Nhị công tử hồi phủ, ông ấy sẽ báo cáo lại với công tử."
"Đã biết."
"Nhị công tử, đã điều tra rõ thân phận Lý Thạch." Khi Thốn Bôn hồi phủ đã nhận được tin tức của mật thám. "Phường nhuộm Lý thị ở kinh thành đúng là có một vị Ngũ tiểu thư, tên là Lý Thạch. Nhưng có một phủ tướng quân cũng có một vị Ngũ tiểu thư. Rất thích đi du ngoạn, mấy ngày trước rời kinh đi nghe hát kịch, tên là Lý Trác Thạch, là đương kim Thái Tử Phi."
Mộ Cẩm hỏi: "Phủ tướng quân nào?"
"Phủ La Sát tướng quân, người từng cùng Hoàng Thượng đại chiến Bách Tùy."
"Đã biết." Mộ Cẩm cười rộ lên: "Thái Tử không gần nữ sắc, năm trước rước tân phi im hơi lặng tiếng. Ta cho rằng cô nương này là do Thái Tử đoạt được, nên mới không nói gì. Thì ra, kết thân với người của phủ tướng quân."
Thốn Bôn lạnh giọng, "Nhị công tử, như vậy, La Sát tướng quân sẽ vì Thái Tử mà sở dụng."
"Hoàng Thượng ngày ấy đăng cơ, dùng kế làm La Sát tướng quân giao binh phù ra. Tình nghĩa chiến trường của hai người từ đó liền phai nhạt." Mộ Cẩm rời mắt: "Tùy tình hình mà hành động."
"Vâng." Thốn Bôn dừng một chút, nói: "Nhị công tử, cửa Đông thành ước chừng tới buổi trưa mới có thể rút hết nước sông, thuộc hạ đã an bài xe ngựa, khi cửa thành vừa thông liền có thể lên đường."
"Ừm."
Mộ Cẩm rảnh rỗi tới nhàm chán, muốn kéo Nhị Thập đi quanh khách điếm đơn sơ một chút.
Nàng không muốn, khoa tay múa chân nói: "Tiểu nữ đang thêu quà cho Nhị công tử."
Nhị công tử liền vui vẻ, không quấy rầy nàng nữa. Hắn một mình đi tới phía sau chân núi.
Từ phòng Tiêu Triển nhìn ra, trong nháy mắt thấy được bóng lưng Mộ Cẩm. Nơi này là ngoại ô kinh thành, đã là địa bàn của Tiêu Triển, làm việc càng dễ dàng. Hắn đi xuống cuối bậc thềm.
Mộ Cẩm cảm nhận được hơi thở của Tiêu Triển, thoáng trầm mắt.
"Mộ công tử." Tiêu Triển nhẹ nhàng gọi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mộ Cẩm quay đầu lại, vẻ mặt ngạc nhiên: "Triển công tử."
Tiêu Triển nói: "Ta và công tử đều kẹt ở đây, cũng là duyên phận. Ngày ấy ở trên thuyền, công tử đã mời uống rượu ngon, hôm nay ta mời lại thế nào?"
Mộ Cẩm cười ngả ngớn: "Rượu phùng tri kỷ, ta đây liền không khách khí."
Tiêu Triển đưa tay: "Mời."
Hai người tới trường kỷ sau núi ngồi.
Chưởng quầy khách điểm mang lên một bình rượu trắng.
Rượu của khách điếm nhạt nhẽo, không ngửi ra mùi rượu. Tiêu Triển nếm một ngụm: "Đây đều là rượu của dân gian."
Mộ Cẩm tò mò hỏi: "Chẳng lẽ Triển công tử chưa từng uống qua rượu dân gian?"
"Đúng. Giao thiệp với quan trường, phải tham dự yến hội." Tiêu Triển ôn tồn nói: "Mộ công tử giàu có một vùng, có lẽ cũng kết bằng hữu với vài vị quan gia?"
"Ta không thích phân biệt dân gian hay quan gia." Mộ Cẩm bưng chén rượu lên, ngửi ngửi: "Con người ta sống đơn giản, chính là phú quý. Rượu ấy mà, cũng đơn giản thôi, rượu ngon hoặc rượu ôi, đơn giản là hai loại."
Mê Truyện Dịch
"Triển mỗ uống rượu mấy năm, nghe buổi nói chuyện với Mộ công tử, mới được khai thông." Tiêu Triển cười, hàng lông mày giãn ra: "Nhiều năm qua, ta vẫn luôn sưu tầm những loại rượu nổi tiếng, mùi rượu thơm nồng. Xét đến cùng, cũng chẳng có rượu nào là cực ngon hay rượu nào là khó uống. Mộ công tử quả nhiên tính tình đơn giản, tiêu sái."
"Nào có nào có, quá khen quá khen rồi." Mộ Cẩm buông chén rượu trong tay xuống.
"Lại nói tiếp, ta cũng có loại rượu ngon trân quý." Tiêu Triển nói: "Chuyến đi lần này, vừa đúng lúc là sinh nhật ta, vì thế có sẵn một vò "Dực Nhật Phương Yết". Rượu này chuyên dành cho những dịp chúc mừng, cũng là chúc mừng duyên phận quen biết của chúng ta." Nói xong, Tiêu Triển gọi: "Chu Văn Đống."
"Có mặt." Chu Văn Đống bước ra, lặng yên không một tiếng động, chẳng biết đã đứng đó bao lâu rồi.
"Mang rượu ngon trong phòng ta ra đây, ta muốn uống cùng với Mộ công tử." Tiêu Triển liếc nhìn Mộ Cẩm.
"Vâng." Chu Văn Đống quay người lên lầu.
Ý cười trên gương mặt tuấn tú của Mộ Cẩm nhạt đi một chút.
Hoàng Thượng chỉ cần uống "Dực Nhật Phương Yết" vào là liền say một ngày một đêm. Nhi tử của Hoàng Thượng cũng thế. Tiêu Triển uống chẳng được mấy ngụm, Mộ Cẩm cũng vậy.
Tiêu Triển chính là muốn dùng rượu này để thử Mộ Cẩm.