Số Phận Nhị Thập

Chương 160: Số Phận Nhị Thập



Mộ Cẩm nhìn cây quạt ngọc trên tay, trầm tư gì đó.

"Nhị phu nhân gả đến Mộ phủ, không được như ở Tô gia vênh mặt, hất hàm sai khiến, trong lòng khó tránh khỏi bất mãn. Mật thám vì vậy mới chọn Nhị phu nhân làm mục tiêu." Quan Thuần Lương cúi đầu, nói: "Lão nô không thể ngờ tới, Nhị phu nhân có thể tàn nhẫn như vậy. Đêm đó xảy ra hỏa hoạn, lão nô đang ngủ thì nghe được tiếng kêu cứu thê lương ở Yểm Nhật Lâu, lúc chạy tới đã thấy có một cái bóng đen vội vàng rời đi. Lão nô thị lực có hạn, nghe tiếng bước chân kia hẳn là người của Trạch Lâu. Lão nô khiêng Thập Ngũ cô nương ra ngoài cửa, ba vị cô nương kia cũng chạy theo. Tiếp theo, lão nô đi đến Trạch Lâu nghe trộm Nhị phu nhân cùng Ngân Hạnh nói chuyện. Đám cháy, thật sự là do Nhị phân sai khiến, muốn mượn đám cháy khiến các cô nương không c.h.ế.t thì cũng bị thương. Là lão nô thất trách, vốn nên canh chừng chặt chẽ Trạch Lâu, lại lờ là, sơ suất."

"Ừm." Mộ Cẩm lên tiếng hỏi: "Cha ta bên kia thế nào?"

"Bẩm Nhị công tử." Quan Thần Lương đáp: "Lão nô ngưỡng mộ lão gia hiểu rõ mọi chuyện. Mộ lão gia nói, ngài không nhúng tay vào việc này, chờ Nhị công tử trở về xử lý."

"Nếu lão đã nhìn thấy người phóng hỏa, vậy chính là nhân chứng. Thế thì ta đã có lý do quang minh, chính đại rồi." Mộ Cẩm nhếch chân, chân trái vắt lên đầu gối chân phải, lười biếng dựa vào ghế dài, "Ta sớm đã nói nữ nhân này không nên cưới. Cha ta cảm thấy Tô Yến Tinh chỉ là ích kỷ, không đến mức đại gian đại ác. Ông thật sự đã đánh giá thấp tâm tính nữ nhân rồi."

Quan Thuần Lương nhíu mày, "Lão nô nghĩ, Nhị phu nhân là thiên kim một phủ, không đến nỗi chấp nhặt với những nữ nhân không danh không phận,"

"Mẫu thân ta từng gặp qua không ít nữ nhân phẩm hạnh đoan trang, sau khi tiến cung cũng học theo ngươi lừa ta gạt, tàn nhẫn độc ác. Thiện tâm nhất thời thì dễ như trở bàn tay. Nhưng thiện cả một đời thì khó như lên trời. Huống hồ, Tô Yên Tinh bản tính cũng chẳng được thuần lương, một khi đã ghen ghét thành thù, chuyện g.i.ế.c người phóng hỏa cũng không lạ." Mộ Cẩm xoay quạt một vòng, cuối cùng dừng ở ngón giữa, "Nữ nhân này ta cũng chẳng muốn thấy. Thốn Bôn, mang văn phòng tứ bảo(*)."

(*): gồm bút, mực, giấy, nghiên.

"Vâng." Thốn Bôn đáp.

"Một bức hưu thư, để cho vị Tô tiểu thư này sớm cút đi."

"Vâng."

- ---

Trước mấy ngày, Mộ Cẩm đem Hoa Uyển giao cho Tô Yến Tinh.

Yểm Nhật Lâu bị hủy hoại hơn nửa, mấy nữ nhân chen chúc nhau chuyển sang phòng không bị ảnh hưởng.

Nhị Thập từ xa nhìn thấy cảnh tượng đổ nát, lo lắng mà chạy về phía trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lửa lớn thiêu cháy toàn bộ cỏ dại, sân nhỏ vốn không hoa không cỏ lại càng hoang vắng, tiêu điều.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Nhị Thập mới kinh ngạc phát hiện ra bản thân không rời đi.

Lúc này, Thập Tứ bưng một chậu nước, từ phòng Thập Ngũ mở cửa đi ra. Lông mày vẫn nhíu chặt đanh đá như trước, "Về rồi à, Thập Ngũ ở bên trong." Giọng Thập Tứ vừa hờ hững vừa lạnh nhạt, kỳ thật như từng nhát d.a.o khoét vào ruột đậu hũ.

Thập Ngũ bị thương ở bên sườn, đã nhiều ngày nằm nghiêng trên giường. Cánh tay và eo phải của nàng chằng chịt những vết sẹo bỏng rát. Da thịt trước kia trắng nõn không tỳ vết, mà giờ bị cuốn nhăn như những đoạn dây thừng. Làn da như bị buộc thành một khối.

Nhị Thập đau lòng không thôi, run rẩy mà đưa tay về chỗ Thập Ngũ.

Thập Ngũ giãy giụa ngồi dậy, nước mắt lã chã rơi, nói: "Nhị Thập, ngươi trở lại rồi!"

Nhị Thập vỗ vỗ Thập Ngũ. May thay, gương mặt yêu mị xinh đẹp của Thập Ngũ không có bị thương.

Hai tròng mắt Thập Ngũ vừa đau khổ vừa bi thương, "Ta về sau sẽ phải sống xấu xí như vậy rồi... Nhị Thập, ta thực sự rất sợ hãi, ta như vậy không bằng c.h.ế.t đi cho xong."

"Vậy sao?" Thập Tứ nặng nề đặt chậu nước xuống, nói: "Muốn c.h.ế.t thì c.h.ế.t sớm đi, đừng để chúng ta phải vất vả chăm sóc ngươi nữa."

"Ngươi ——" Thập Ngũ lại không kìm được nước mắt, vùi mặt vào lòng Nhị Thập.

"Ấy ấy ấy, cái miệng của Thập Tứ, chẳng biết nói chuyện gì cả." Tiểu Thập vội vàng chạy tới, giả vờ thoải mái, "Thập Ngũ, Thập Tứ là quan tâm ngươi, nhưng ngượng ngùng không nói ra."

Thập Tứ cau có: "Mặc quần áo vào thì ai nhìn thấy vết thương của ngươi? Ngươi vẫn dáng thẳng n.g.ự.c tròn, vẫn là đại mỹ nhân như trước."

"Mọi người đều biết ta bị bỏng..." Thập Ngũ sinh ra ở thanh lâu, lớn lên ở thanh lâu, ngoài gương mặt đẹp, một thân thể mềm mại, nàng chỉ có hai bàn tay trắng. Bị hủy dung khiến nàng bị suy sụp.

"Ai dám nói xấu ngươi, ta đánh cho không còn đường về." Thập Tứ nổi giận đùng đùng nói: "Huống hồ, đại phu đã nói chỉ cần kiên trì trị liệu, sau này từ từ sẽ tốt lên."

Thập Ngũ ngẩng đầu nhìn Nhị Thập, hốc mắt đầy nước mắt, "Nhị Thập, ngươi nhất định phải giúp ta cầu xin Nhị công tử, xin công tử đừng đuổi ta đi. Ta không cần gì, chỉ cần một nơi sống yên ổn là được. Ngoài Mộ phủ ra, ta không còn nơi nào khác để đi. Bây giờ ta xấu xí như vậy, đến thanh lâu cũng không vào được... Nhị Thập, cầu xin ngươi."

Mê Truyện Dịch