Chỉ có điều, suy nghĩ của Hoàng Thượng lại không như thế, muốn Mộ gia có thể nương tựa vào Hoàng thất, cho dù Tô gia không có liên hệ với hoàng cung thì cũng chỉ cần vung tay là tạo ra được.
Trong chuyện này, Mộ lão gia và Hoàng Thượng mỗi người một hướng.
"Hiện giờ phía Thái Tử đã có Hoàng Thượng kiềm chế, tạm thời sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ." Đinh Vịnh Chí nói: "Mộ phủ an toàn rồi."
"Chúng ta không nên liên quan đến nhau." Lâm Quý Đồng nói: "Ta quay lại Linh Lộc Sơn làm Nhị đương gia, có động tĩnh gì có thể phái người tới Phúc trại tìm ta. Chúng ta nên chặn hết mọi manh mối, tránh bị bại lộ."
Mộ Cẩm ngăn cản: "Ngươi đừng đi vội, chỗ ta còn có một việc."
Lâm Quý Đồng nghi hoặc: "Ừm?"
"Ta có một tiểu thiếp bị bỏng, thương thế không nhẹ." Mộ Cẩm hỏi: "Ta từng thấy sư phụ chữa bỏng cho người khác, ngươi chữa được không?"
Lâm Quý Đồng đáp: "Ta từng chữa cho mấy người ở Thượng Đỉnh Thành, hồi phục cũng không tệ."
"Tiểu thiếp này của ta, ngươi cũng đã gặp qua." Mộ Cẩm cười cười. Nhắc tới cũng là duyên phận, Nhị Thập xuất hiện trước mắt hắn, cũng là khi đó.
"Là?"
"Nàng từng bị Phúc trại các ngươi cướp đi, ta bảo Thốn Bôn đến lấy lại người."
"Ừm." Lâm Quý Đồng nghĩ ngợi. Lỗ Nông từng đưa nữ nhân này tới, nói là muốn tìm vợ cho Nhị đương gia. Nữ nhân này diện mạo cực kỳ xinh đẹp, giống như yêu tinh. Nữ tử mỹ mạo như vậy, nếu bị hủy dung thì quả là đả kích lớn. Lâm Quý Đồng gật đầu đồng ý. "Có thể thử xem."
Mộ lão gia nói: "Nếu con đã bị Thái Tử phát hiện, không nên lưu lại Mộ phủ nữa."
Mộ Cẩm hỏi: "Có phải sư phụ có thuật dịch dung không?"
Lâm Quý Đồng ngượng ngùng nói: "Về phương diện y thuật, ta đã được sư phụ chân truyền lại. Duy chỉ có thuật dịch dung... Không có thiên phú."
"Nếu đã vậy." Mộ Cẩm nói: "Ta khi ở Hướng Dương Thành đã mua mấy cái mặt nạ, coi như ngươi làm một tên quái y mặt nạ đi."
- ---
Tên quái y mặt nạ trị bỏng cho Thập Ngũ này, Nhị Thập thực sự rất quen mắt. Cái mặt nạ này không phải là do Nhị công tử mua ở Hướng Dương Thành sao?
Nhìn thân hình gầy yếu kia, Nhị Thập biết rõ đây là Nhị đương gia của Phúc Trại.
Thập Ngũ bị giật mình bởi mặt nạ. Tuy đại phu mệt nhọc ho khan không ngớt, nhưng nàng cực kì nghe lời, phối hợp uống rồi bó thuốc.
Nhị công tử lên kế hoạch sửa chữa Yểm Nhật Lâu, thu xếp cho mấy cô nương dọn tới Hoa Uyển.
Phòng của Nhị Thập ở Yểm Nhật Lâu đã bị thiêu rụi, túi tiền nhỏ vất vả tích cóp mãi và cả chỗ vàng trộm được của Nhị công tử đều đã bị nung đến nóng chảy.
Nhị Thập lại trở thành thị tẩm bé nhỏ không xu dính túi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhớ tới chuyện Nhị công tử lại bắt nàng thêu một tấm khăn lụa, nàng có hơi căng thẳng.
Hoa Uyển, đúng như cái tên, chỉ có hoa cỏ rồi hoa cỏ, không có lấy một con vật nào. Kỳ thật, nếu là để tặng cho Nhị công tử, hẳn là nên thêu một đóa thủy tiên. Thủy tiên là loài hoa kiêu ngạo, thật phù hợp với Nhị công tử.
Nghĩ thì nghĩ vậy, ngày hè nắng chói chang, nàng không có tâm trạng.
Hôm nay, Nhị Thập đang định tới thay thuốc cho Thập Ngũ, nghe được một màn hỏi đáp của Thập Ngũ và Lâm Quý Đồng.
Thập Ngũ hỏi: "Đại phu, sau này vết sẹo của ta sẽ biến mất chứ?"
Lâm Quý Đồng đáp: "Miệng vết thương cần nhiều thời gian để khép lại."
"Vậy thì mất bao lâu?"
"Nhanh thì một năm, chậm thì... Khụ khụ, rất nhiều năm."
Thập Ngũ than một tiếng.
Nhị Thập gõ cửa.
"Mời vào." Lâm Quý Đồng bắt mạch cho Thập Ngũ rồi đứng dậy: "Nhị Thập cô nương." Hắn nâng mặt nạ lên.
Nhị Thập hành lễ.
Lâm Quý Đồng đi ra ngoài.
Nhị Thập xốc chăn lên, lau vết thương cho Thập Ngũ, rồi thay thuốc mới.
Du ngoạn nửa tháng mà đã xảy ra không ít chuyện, Nhị Thập cảm thấy như đã trôi qua nửa năm. Nàng nghĩ ngày mai sẽ đi Nam Hỉ miếu một chuyến, cầu một lá bùa bình an.
Từ xa trở về, Nhị Thập ở tại Hoa Uyển.
Hôm nay đang định đi ngủ, thì bỗng có người đi tới truyền lời, "Nhị công tử cho mời."
Nhị Thập vội vàng đến Băng Sơn Cư.
Tối hôm nay, Mộ nhị công tử ra ngoài uống rượu mua vui. Trên bàn tiệc, hắn lớn tiếng thông báo mình đã hưu thê.
Đám công tử liên tục reo hò, "Đáng! Lấy vợ làm gì chứ, chỉ tổ thêm phiền não."
Mê Truyện Dịch
Mấy người này đều là con trai các thương nhân trong kinh thành, những thương nhị đại miệng ăn núi lở, chẳng có tài cán gì, là những thiếu gia ăn chơi điển hình tại kinh thành.
Đã vui chơi thì mỹ nữ cũng không thể thiếu. Vị chủ tiệc đã mời vài cô nương Phù Nhung Hương tới đây.
Trong đám đó có Hỗ Doanh Doanh. Nàng ngồi bên cạnh Mộ Cẩm, rót cho hắn rượu rồi gắp thức ăn cho hắn. Lần trước rơi xuống nước, Hỗ Doanh Doanh chìm nổi hoảng sợ sắp chết, không nhớ nổi là Nhị công tử đã cứu nàng hay hại nàng. Khả năng bơi không tốt chỉ là chuyện nhỏ, Hỗ Doanh Doanh không dám hỏi nhiều, sợ làm mất mặt mũi Nhị công tử.