Tào phớ bề mặt nhăn nhúm, lỗ to lỗ bé phủ lên nhau che kín bát, so với tàu phớ Giang Nam thì tàu phớ của Tây Phụ Quan thực sự hợp với từ "thô sơ".
Nhị Thập cầm bát lên, múc một thìa đưa lên miệng, cười cười gật đầu với Trương Thúy Hoa.
Trương Thúy Hoa cũng cười theo: "Tào phớ của chúng ta và Giang Nam không giống nhau, chúng ta lớn lên nơi đại mạc, thích khẩu vị thô khoáng hào sảng thế này."
Đại Đông bước lên: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa." Đại Đông sợ Trương Thúy Hoa nói càng nhiều, sắc mặt Mộ Cẩm càng cứng lại.
Quán tào phớ mở lâu như vậy, nhưng ít khi có người phú quý trong kinh thành tới ăn, có thể thấy do không hợp khẩu vị. Loại tào phớ này so với loại Giang Nam thì rẻ hơn, thích hợp với những người bình thường cuộc sống thiếu thốn, không quan trọng khẩu vị. Quán tào phớ làm chính là loại buôn bán bình dân.
"À, đúng, đúng." Trương Thúy Hoa nói: "Mọi người ăn đi."
Mộ Cẩm khuôn mặt cao quý, ngồi ở chỗ này giống như trở thành chiêu bài. Đến quý nhân cũng thích ăn, khẳng định chỗ đó có hương vị độc đáo.
Mê Truyện Dịch
Trương Thúy Hoa vội vàng đi ra đón khách.
Nhị Thập ban nãy ăn bánh bao đã no rồi, có điều thịnh tình không thể từ chối, nàng cứ ăn chậm rãi từng miếng một.
Mộ Cẩm không muốn ăn, đôi mắt nhìn sang nàng. Nàng lớn lên nhỏ xinh, đồ thêu thùa lại toàn là thứ các cô nương Giang Nam yêu thích. Dùng từ "thô khoáng hào sảng" để hình dung nàng có chút không thích hợp.
Hắn nhớ tới mẫu thân hắn, cá tính tùy tiện, không để bụng chuyện nam nữ thụ thụ bất thân, trở thành tri kỷ khác giới với Lâm Ý Trí.
Hoàng Thượng không thể nào lý giải được tình cảm của bà với Lâm Ý Trí, ghen ghét đan xen, vì thế hạ lệnh bắt Lâm Ý Trí cả đời đều bị nhốt tại Thượng Đỉnh Thành.
Hoàng Thượng từng nói rằng, Chân Nguyệt Sơn trời sinh thần kinh thô, sau khi có hài tử, suy nghĩ mới tinh tế lên một chút. Nhưng mà, càng tinh tế lại càng xa cách ông hơn.
Mộ Cẩm cảm thấy Nhị Thập cũng có chút thần kinh thô. Có lẽ do khí hậu ở Tây Phụ Quan có vấn đề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiểu Đông cứ liên tục ngó nhìn Nhị Thập, hắn kéo một cái ghế đến ngồi bên cạnh nàng.
Đây cũng là một người Tây Phụ Quan thần kinh không ổn định, hồn nhiên không phát hiện ra ánh mắt lạnh thấu xương của Mộ Cẩm, cười không ngừng với Nhị Thập: "Từ A Man, đệ đệ muội lớn lên cao lắm, năm ngoái đã cao hơn cả ta rồi." Tiểu Đông đứng lên, vươn tay làm ra một độ cao.
Nghe vây, Nhị Thập lại càng vui vẻ, trên mặt đầy ý cười, giống như bông hoa hướng về Tiểu Đông mà nở rộ.
Mộ Cẩm âm u nhìn đôi nam nữ trước mặt. Một nữ nhân vẻ đẹp tầm thường như vậy, làm sao mà nguyên một đám mấy tên nam nhân này cứ như chưa gặp nữ nhân bao giờ.
Tiểu Đông nhớ lại: "Muội muội của muội cũng lớn rồi, càng lớn càng giống muội, rất nhiều người tới cửa làm mối đấy." Nói tới đây, Tiểu Đông cúi đầu, có chút ngượng ngùng: "Ta vốn dĩ cũng muốn... đến làm mối."
Mộ Cẩm gắt gao nắm chặt cái thìa trên tay. Tào phớ trong bát vốn lồi lõm gồ ghề, giờ đã bị nát bét thành từng miếng nhỏ, rồi lại bị hắn khuấy lên. Những miếng hơi to trong bát cũng bị hắn băm nát. Muốn cưới muội muội thì cưới muội muội đi, còn cười nhộn nhạo như vậy với tỷ tỷ, chân trong chân ngoài, đứng núi này trông núi nọ, nay Tần mai Sở, có mới nới cũ.
(*Nay Tần mai Sở: ăn cháo đá bát; tráo trở bất thường; hay lật lọng)
Nhị Thập và Tiểu Đông đang đắm chìm trong niềm vui gặp lại đồng hương, không để ý đến Nhị công tử.
Tiểu Đông tiếp tục nói: "Mấy năm trước muội đi làm thuê, nhà muội cũng đã khấm khá lên, nghe cha muội nói, muội làm việc cần mẫn, chưa đến nửa năm đã được tăng tiền công. Sau lại có một ngày, cha muội ủ rũ trở về, nói không biết muội đã bị bán đi đâu. Ông ấy tìm đến chỗ nhà giàu kia hỏi han, lại bị đánh cho một gậy."
Nhị Thập căng thẳng, khua chân múa tay một hồi.
"Muội bị bệnh, phải nghỉ ngơi cho tốt, chỉ một trận phong hàn đã ho đến khàn cả giọng." Tiểu Đông cười an ủi: "Yên tâm, cha muội thương thế không nặng, nghỉ ngơi nửa tháng đã khỏi rồi. Nhà muội thiếu đi tiền công của ngươi, muội muội của muội muốn đi làm việc nhưng cha muội không cho, sợ mất cả hai đứa con gái. Năm trước, đệ đệ muội đi làm khiêng vác trên núi."
Nhị Thập tập trung lắng nghe. Mấy năm nay dẫu sống khổ sở đến đâu, nàng cũng không thể quên đi người nhà. Khi vừa mới bị bán đến kinh thành, nàng nhờ nha hoàn biết chữ viết hộ một phong thư. Phong thư này như đá chìm đáy biển, hoặc là khi nhận được hồi âm, nàng đã bị bán trao tay.
Tới Mộ gia này, Tam tiểu thư là người hiền lành. Hơn nữa, nha hoàn của Tam tiểu thư nếu có mối nhân duyên, Tam tiểu thư cũng sẽ đồng ý cho nha hoàn xuất giá rời phủ. Nhị Thập khi đó đã nuôi hy vọng. Đương nhiên, sau này Nhị công tử đã chặt đứt hy vọng của nàng.