"Ừ." Mộ Cẩm sớm đã phái người theo sát nhất cử nhất động của Tô Yến Tinh.
"Đúng rồi." Đinh Vịnh Chí nhớ ra một chuyện: "Lam công công truyền tin, hôm đó Hoàng Thượng đột nhiên nói muốn gặp Tứ hoàng tử một lần, nhưng vừa nói xong lại xua tay nói không gặp nữa."
Mộ Cẩm và Hoàng Thượng gặp mặt vài lần, phần lớn đều nói về chuyện của tiên Hoàng Hậu, thậm chí còn có ý muốn truyền lại ngôi vị hoàng đế cho Mộ Cẩm.
Mộ Cẩm cự tuyệt.
Gặp gỡ Hoàng Thượng, Mộ Cẩm không cảm nhận được hào quang của một người đương quyền, mà chỉ cảm thấy Hoàng Thượng bị vây giữa nữ nhi tình trường và giang sơn xã tắc, mâu thuẫn giãy giụa một đời.
Mộ Cẩm vẫn nhớ rõ ràng, lúc mẫu thân tiễn hắn rời cung, đã ôm chặt lấy hắn, mỉm cười nói: "Cầu cho Đạm Nhi của ta, một đời tự do, rực rỡ."
- ---
Mê Truyện Dịch
Mấy ngày sau, Nhị Thập lại tới quán tào phớ.
Nàng đi cùng Dương Đào, nói dối Dương Đào là nha hoàn tỷ muội, còn nói giọng của mình vẫn bị khàn, lời nói đều do Dương Đào truyền đạt thay.
Tiểu Đông vỗ n.g.ự.c bảo đảm: "Yên tâm đi, Từ A Man, ta nhất định sẽ báo muội bình an cho cha Từ."
Nhịp sống của Nhị Thập đã dần ổn định. Trở lại Mộ phủ nửa tháng, không bằng được một ngày đi xa.
Từ Nam Hỉ miếu trở về, Nhị Thập cảm thấy mình sắp tìm được manh mối, Nhị công tử thật sự đã nhìn nàng bằng con mắt khác.
Mới phỏng đoán như vậy, Nhị công tử đã lại cùng đám bạn bè hàng đêm chơi bời ca hát, mười ngày rồi chưa tới tìm nàng. Vì thế, Nhị Thập lại dập tắt ý nghĩ này đi. Nàng giễu bản thân tự mình đa tình, Nhị công tử là người thế nào, sao có thể xem trọng sắc đẹp một người hầu như nàng chứ.
Hôm nay, Nhị công tử lại ra ngoài mua vui.
Nhị Thập không biết, cũng không đi hỏi. Nàng vẫn trải qua cuộc sống của mình.
Là Tiểu Lục trở về nói: "Nhị công tử không chịu nổi tịch mịch rồi, ta thấy công tử mang về hai đại mỹ nhân. Còn xinh đẹp mỹ mạo hơn ta..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Nhị công tử trong phòng chỉ còn vài người." Dưới tán cây, Tiểu Thập nhẹ nhàng lấy đà xích đu, nói: "Thập Ngũ ra ngoài chữa bệnh, chúng ta hoa tàn ít bướm, đã sớm chịu vắng vẻ. Ta đã hỏi qua rồi, Nhị công tử ấy à, không chỉ hôm nay đâu, mà mỗi ngày đều ra ngoài tìm thú vui. Các thế gia công tử ngoài ăn nhậu, cờ bạc, chơi gái thì còn việc gì vui? Tương lai nơi này sẽ lại nữ nhân thành đàn."
"Dù sao chỉ cần Nhị công tử không đuổi ta đi, ta đã yên tâm rồi." Tiểu Lục dừng một chút rồi bổ sung thêm: "Hy vọng những mỹ nhân mới đến sẽ không phải loại nữ nhân rắn rết, không thì ta không đối phó nổi."
Tay phải Tiểu Thập cuộn vào dây thừng xích đu, dựa nửa người vào: "Vẫn là mắt nhìn nữ nhân của Nhị công tử không tồi, đơn giản chỉ là ồn ào nhốn nháo. Ngươi xem Thập Tứ tự học quyền cước, lúc mới vào đây, ta còn sợ nàng mưu sát ta ấy chứ. Bây giờ lại chung sống hòa thuận với nhau."
Tiểu Lục nhìn về phía phòng Nhị Thập, "Nhị Thập được sủng ái lâu như vậy, bỗng dưng lại bị vắng vẻ, liệu có chịu nổi đả kích này không nhỉ?"
"Đây có tính là gì, cuộc sống mà. Nhị công tử trước kia sủng ngươi, sủng ta, cuối cùng không phải là đều vào lãnh cung sao." Làn váy Tiểu Thập theo xích đu bay lên, "Thập Nhất nói đúng, Nhị công tử cho tới bây giờ chưa bao giờ là một phu quân tốt."
Cửa sổ phòng Nhị Thập mở hé một nửa, có thể nghe rõ những lời Tiểu Lục và Tiểu Thập nói bên ngoài, còn Tiểu Lục cùng Tiểu Thập lại không nhìn thấy bóng người trong phòng.
Nhị Thập cầm khăn lụa trong tay, trên khăn vẽ một đóa hoa thủy tiên.
Nàng từng đến Băng Sơn Cư để đưa lại chiếc khăn lụa hoa nhài. Nhị công tử không có ở nhà, nàng đành giao cho hộ vệ gác cầu. Sau này cũng chẳng biết đã đưa lại hay chưa, Nhị công tử cũng chẳng tìm đến nàng nữa.
Nàng vẫn nhớ, mình còn thiếu của hắn một chiếc khăn lụa. Nàng tính thêu một cây thủy tiên, sau đó ướp với hoa tươi, chẳng phải Nhị công tử nói thích một cái khăn tay có mùi thơm sao.
Giờ đây, e là Nhị công tử đã sớm quên mất cái khăn này. Như vậy cũng tốt, Nhị công tử không tới làm phiền nàng, nàng lại càng vui vẻ, nhàn hạ.
Nhị Thập dọn dẹp đồ thêu, để chiếc khăn lụa thủy tiên mới thêu một nửa gác qua một bên.
Nàng hiện giờ không xu dính túi, muốn nhờ Đại Đông gửi về cho cha mẹ vài thứ đồ, kết quả một đồng cũng không đào ra nổi.
Nàng chỉ có thể đem đồ trang sức đi cầm.
Phần lớn hiệu cầm đồ trong kinh thành là của Mộ gia, nàng không dám đi, sợ bị Nhị công tử bắt được. Những hiệu cầm đồ khác không to bằng của Mộ phủ, không nhiều bằng của Mộ phủ, hơn nữa còn ở rất xa.
Buổi chiều nọ, Nhị Thập lén lút đi ra ngoài, vất vả lắm mới tìm được một hiệu cầm đồ nhỏ.
Chủ hiệu cầm đồ nhỏ thấy nàng không nói được, chỉ biết khua tay múa chân thì liền khi bắt nạt. Đầu tiên là hoài nghi nàng ăn trộm trang sức của người khác, sau đó lại ép giá trâm cài làm bằng phỉ thúy thượng đẳng.