Số Phận Nhị Thập

Chương 176: Số Phận Nhị Thập



Các nữ nhân từng người trở về phòng.

Mộ Cẩm đi được vài bước, đột nhiên nhớ ra chuyện gì, lại quay lại. Hắn gần đây bận rộn, mấy ngày rồi không gặp Nhị Thập. Vừa rồi nàng núp trong bóng cây, chỉ nhìn được nửa khuôn mặt, trong lòng hắn lại ngứa ngáy, tay cũng ngứa theo.

Lúc này, Nhị Thập chậm rãi mở cửa sổ ra.

Mộ Cẩm đi đến trước cửa sổ: "Ngươi ——"

Vừa mở miệng, cánh cửa kia liền đóng lại "Uỳnh" một cái. Một chút bụi phủ lên khuôn mặt tuấn tú của Nhị công tử.

Mộ Cẩm: "..."

Mộ Cẩm tâm tình phức tạp, đứng lặng nhìn cửa sổ điêu khắc hoa văn tinh xảo một hồi lâu, rồi mới đưa tay lên phủi bụi trên mũi đi.

Nữ nhân này lá gan càng ngày càng to, nếu không dạy dỗ, nàng liền trèo lên đầu hắn ngồi cho xem.

Mộ Cẩm lạnh mặt, đi đến trước cửa phòng Nhị Thập, giơ chân đá tung cánh cửa.

Cánh cửa yết ớt, không chống chọi được cơn giận của Nhị công tử, rung động lung lay mà b.ắ.n lên tường, rồi bị bật ngược trở lại, lại bị Nhị công tử đá thêm một cú nữa. Thế là cánh cửa từ bỏ chống cự, hoàn toàn dựa dẫm vào bức tường.

Trong nháy mắt đóng cửa sổ lại, Nhị Thập kinh hãi, sao chính mình lại đột nhiên xúc động như vậy...

Ban nãy, Nhị công tử tùy tiện phóng đãng giới thiệu hai mỹ nhân mới đến, Nhị Thập bỗng có chút hờn dỗi.

Mê Truyện Dịch

Nàng nghĩ, có lẽ do trong phòng quá bí bách, vì thế muốn mở cửa sổ cho thông thoáng.

Ai ngờ Nhị công tử lại quay lại đến trước cửa sổ phòng nàng, lại còn nói chuyện bằng cái ngữ điệu phóng đãng kia.

Nàng không kịp suy nghĩ, người hoàn toàn làm theo phản ứng, duỗi tay đóng cửa sổ lại. Cửa sổ "Uỳnh" một tiếng, khiến Nhị công tử kinh ngạc, cũng khiến Nhị Thập kinh ngạc. Nàng thế mà dám để Nhị công tử hứng bụi...

Với tính khí của Nhị công tử, ước chừng lại muốn g.i.ế.c nàng rồi. Trong giây phút ngắn ngủi, nàng đã nghĩ ra được mấy chục cách Nhị công tử dùng để g.i.ế.c nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghe tiếng cánh cửa yếu ớt rung lắc, Nhị Thập đông cứng cả người. Nàng không dám lùi tay về, dồn hết sức nặng tựa lên cửa sổ, không để chính mình phải rơi vào thế yếu. Nàng mím môi, giương mắt nhìn Mộ Cẩm.

Nhị công tử đứng lặng trước cửa, ánh trăng nhợt nhạt soi xuống làm ngũ quan hắn trở nên mơ hồ ảm đạm, giống như bóng ma đuổi mãi không đi.

Nhị Thập thấp mắt, đôi tay chắp lại hành lễ, trông vô cùng cung kính, giống như nữ nhân một khắc trước đóng cửa sổ dường như không phải nàng.

Mộ Cẩm tiến lên một bước, ánh trăng tròn chiếu thẳng xuống mặt hắn, ánh mắt sâu thẳm như mực.

Nhị Thập tiếp tục cúi đầu.

"Thế nào? Phòng bếp cho ngươi ăn mật gấu rồi, hay là ăn mật báo?" Nhị công tử thu lại bộ dạng ngả ngớn, không nhanh không chậm mà hỏi, "Dám ở trước mặt ta đóng cửa sổ?"

Có lẽ khi đó nàng bị ma quỷ nhập vào người. Nhị Thập nghĩ vậy, khua tay múa chân giải thích. Nhìn thế nào cũng thấy ngoan ngoãn động lòng.

"Quỷ à?" Mộ Cẩm lại càng trông giống bị quỷ ám hơn, ánh mắt lóe lên tia hung ác, "Bằng mặt không bằng lòng, hai mặt hai lòng, miệng nam mô bụng một bồ d.a.o găm, ngươi rốt cuộc thuộc loại nào, tự mình chọn một cái đi."

Nhị Thập không nói lời nào, đầu rũ xuống như sắp chạm tới ngực.

Thấy nàng cúi đầu nhận sai, Mộ Cẩm lại càng thêm khí thế hừng hực. "Ngươi tự nhìn lại mình đi, lại nhìn hai mỹ nhân mới đến, lớn lên không xinh đẹp bằng người ta, tính tình cũng không tốt bằng người ta. Đi theo ta lâu như vậy, ngươi một chút tiến bộ cũng không có." Trừ chuyện giỏi chọc hắn tức giận ra.

Nói chưa dứt lời, vừa nhắc đến hai mỹ nhân kia, Nhị Thập lại nhớ tới bộ dạng đắc ý trái ôm phải ấp của hắn. Hình ảnh này vừa hiện lên, gan nàng bỗng cũng to ra, chợt ngẩng đầu lên, cùng hắn mặt đối mặt.

Mộ Cẩm lúc này mới nhìn rõ đôi mắt Nhị Thập, giống y như lúc đóng sập cửa sổ, tràn đầy tức giận. Lâu rồi chưa được nhìn thấy đôi mắt này, Mộ nhị công tử bỗng thấy nhơ nhớ. Tư vị tốt đẹp vừa thoáng qua trong chớp mắt, hắn liền lắc đầu phủ định. Nữ nhân này thì có chỗ nào đáng để hắn nhớ? Hắn bận, thực sự rất bận, bận đến nỗi sẽ chẳng rảnh rang mà nhớ ai.

Cơn hờn dỗi làm Nhị Thập thêm dũng cảm, nàng ngồi thẳng xuống, lôi hộp đồ thêu ra làm việc.

Nhị công tử nào chịu nổi chuyện bị ngó lơ, hắn bước lên, tay trái đè lên hộp thêu, hung dữ trách cứ: "Ngươi là chủ tử hay ta là chủ tử? Tính tình còn khó chịu hơn cả ta?"

Trước mắt Nhị Thập là bàn tay đang đè lên hộp đồ thêu của Mộ Cẩm. Ngón tay thon dài, nhìn là biết đây là tay của quý công tử chưa bao giờ dính một hạt mưa xuân. Nhưng mà qua kẽ hở, nàng lại nhìn thấy trên ngón tay có một vết chai nhợt nhạt. Nhị công tử cơm tới há mồm, áo tới duỗi tay, vì sao lại có một vết chai như vậy? Nhị Thập nhíu mày, suy nghĩ mơ hồ.

Mộ Cẩm chế trụ tay nàng, mở hộp thêu ra rồi lại đóng sầm lại. Hắn nâng cằm nàng lên, "Ngươi tức giận cái gì?"