Lúc này Mộ Cẩm nghe thấy tiếng mỹ nhân mới đến đóng cửa, hắn mới nhớ tới, chính mình cố ý chơi đùa với Đổng Tư Linh, ồn ào làm Nhị Thập không nghỉ ngơi được. Hắn lại ho khụ khụ: "Là do mất ngủ sao?"
Nhị Thập nâng mắt.
"Được, được." Hắn ôm nàng, vỗ vỗ lưng nàng, "Không làm ồn ngươi nữa, nghỉ ngơi cho tốt. Tâm tình tốt thì mới xinh đẹp. Ngoan, không giận nữa được không, giận đến mặt phồng lên như bánh bao rồi."
Nhị Thập cũng thấy lạ, nàng cũng chẳng phải tam trinh cửu liệt, ngày ấy bị Nhị công tử chiếm đoạt cũng không có ý định dùng cái c.h.ế.t để bảo toàn sự trong sạch. Nhị công tử vốn là công tử phóng đãng, thân mật với mỹ nhân cũng chỉ là chuyện thường ngày.
(Tam trinh cửu liệt: chỉ người góa phụ vẫn một lòng thờ chồng)
Cẩn thận ngẫm lại, cũng chẳng có gì đáng để tức giận.
Nàng đẩy Mộ Cẩm ra, quay người trở về phòng.
Mê Truyện Dịch
Đinh Vịnh Chí chẳng có nổi một nửa chức quyền, hắn gần như là một tên quan nhị đại ăn chơi chác táng. Chuyện hắn và Mộ Cẩm là trư bằng cẩu hữu cũng chẳng phải bí mật gì. Mà chuyện hắn và Binh Bộ Thượng thư cha con bất hòa, dân gian cũng được nghe lời đồn.
(*Trư bằng cẩu hữu: bạn heo bạn chó, ý nói kết giao với những người không ra gì)
Trước đó vài ngày, Đinh Vịnh Chí và Binh Bộ Thượng Thư cãi nhau một trận, giận dỗi bỏ nhà đi. Hắn ăn mặc thành một tên đầu đường xó chợ, trốn ở Phù Nhung Hương ngập trong tửu sắc. Hôm trước hắn cùng Mộ nhị công tử ăn chơi đàng điếm, say sưa đến tận nửa đêm, uống rượu điên cuồng.
Hôm nay Đinh Vịnh Chí dường như vẫn chưa hết say. Ra khỏi Phù Nhung Hương, liền đi tìm một tên công tử áo quần là lượt khác.
Đến giữa trưa, Đinh Vịnh Chí lại cải trang, lẻn vào Mộ phủ.
Vào đến Băng Sơn Cư, hắn dỡ bỏ bộ dạng say rượu mê man, hai mắt sắc bén, cái mũi đỏ lên vì rượu cũng khôi phục màu sắc bình thường. Đôi lông mày nhíu lại trên gương mặt cương nghị, đoan chính, tạo thành rãnh sâu như một phiến đao.
"Đinh công tử, Nhị công tử trên lầu." Thốn Bốn ẩn trong góc khuất lên tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Được." Đinh Vịnh Chí lên lầu.
"Ngươi mới ở dưới lầu mà ta đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc rồi." Mộ Cẩm đang chơi cờ bên cửa sổ. Mấy ngày gần đây, cửa sổ của Băng Sơn Cư gần như đều đóng chặt, không thể ngắm bóng đêm quyến rũ, Nhị công tử chỉ đành chơi cờ.
Đinh Vịnh Chí giơ tay ngửi ngửi y phục, vừa hôi vừa chua. Hắn ngồi bên lan can, hỏi: "Bên này ngươi bố trí thế nào?"
"Cũng tạm ổn rồi." Mộ Cẩm ngồi thẳng, "Trong cung có việc?"
"Không có việc thì ta đã trốn tiếp trong Phù Nhung Hương hưởng thụ trong n.g.ự.c mỹ nhân rồi, còn phải mặc y phục hôi thối tới đây làm gì." Đinh Vịnh Chí cười một cái, rồi lại nghiêm mặt nói: "Hoàng Thượng long thể bất an. Thái phó, Chiêm sự phủ và một vài đại thần đã dâng tấu đề nghị cho Thái Tử tạm thời lo việc triều chính. Hôm qua trong cung phái người truyền lời, Hoàng Thượng đã đồng ý rồi. Cha ta lo Thái Tử sẽ tra ra bộ Binh, bảo ta rời nhà trốn đi truyền tin tức ra ngoài."
Mộ Cẩm nhìn chằm chằm quân cờ trắng.
Đinh Vịnh Chí thở dài một tiếng: "Ngự y nói, cú ngã kia của Hoàng Thượng không tổn hại đến long thể, nhưng lại gợi nhớ về tiên Hoàng Hậu. Tâm bệnh khó chữa, gây ra mất ngủ hàng đêm, người càng gầy gò. Hiện giờ, tình hình trong cung thực sự khó lường."
Ngón trỏ cùng ngón giữa của Mộ Cẩm mở quạt ngọc. Ám khí giấu trong phiến quạt như xẻ nhỏ đáy mắt hắn thành những vách núi âm u, sâu thẳm. Hắn nói: "Chính Hoàng Thượng cũng nói, chuyện trong cung thì giải quyết trong cung. Ta đã sớm rời khỏi thân phận Tứ hoàng tử, cuộc sống thường dân so với lúc còn ở trong cung tự tại hơn nhiều. Ta vốn không muốn dính dáng vào phân tranh hoàng thất, nếu không phải do Tiêu Triển xuất hiện."
Mộ Cẩm lại nổi lên cơn chán ghét với Hoàng cung. Cha con đấu đá, huynh đệ đấu đá, người người trong cung đều nhắm về ngai vàng kia, thế nhưng Hoàng Thượng ngồi trên long ỷ tới giờ, có mấy khi được làm theo ý mình.
Đinh Vịnh Chí nói: "Ngươi không có dã tâm."
Năm đó, Binh Bộ Thượng Thư cũng nói, tiên Hoàng Hậu không có dã tâm, vậy nên mới thua dưới tay Hiền Phi.
"Dã tâm?" Mộ Cẩm cười: "Còn phải xem ngươi giải thích hai chữ "dã tâm" thế nào. Dã tâm của ta, chính là di ngôn lúc lâm chung của mẫu thân ta. Tự do tự tại là dã tâm lớn nhất của mẫu thân ta. Bà chẳng ham muốn cái gì mà đứng đầu Tây cung, bà nói, cùng một đám nữ nhân tranh giành một nam nhân, thật vô nghĩa."
Đinh Vịnh Chí lại than thở: "Trong triều quần thần bàn luận, Thái Tử cũng là một vị minh quân. Chỉ là Hoàng Thượng không thích hắn. Mấy năm nay Hoàng Hậu vẫn ám chỉ Hoàng Thượng thoái vị an hưởng tuổi già, nhưng Hoàng Thượng không chịu."
"Hoàng Thượng tại vị hơn 30 năm, giờ đã lớn tuổi, long thể lại có bệnh nhẹ. Việc Tiêu Triển bức vua thoái vị không phải không có khả năng." Mộ Cẩm đặt xuống một quân cờ đen.