Số Phận Nhị Thập

Chương 182: Số Phận Nhị Thập



Mắt Nhị Thập rực sáng. Nàng chưa từng nghĩ qua, thân phận thấp kém của mình còn có một ngày được biết chữ.

Hắn đưa tay che mắt nàng lại, "Đã hết giận chưa?"

Nhị Thập lắc đầu. Hai mỹ nhân kia vẫn ở đây, tức giận của nàng không tiêu đi được. Có điều, Nhị Thập cũng hiểu phải lấy đại cục làm trọng, chút bực tức của nàng chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Mộ Cẩm nhéo mặt nàng, "Tối nay ta đi rồi."

Nàng giương mắt. Gấp gáp vậy sao?

"Ta đi Hoàng cung trước một chuyến, sau đó lại đi." Phần còn lại, hắn không nói nữa.

Nhị Thập cũng không muốn biết quá nhiều.

Mộ Cẩm lại đè lên huyệt vị nào đó của nàng, xoa nhẹ, "Chuyện ta rời phủ, nhất định phải giữ kín."

Nàng thận trọng gật đầu.

"Khi về sẽ dạy dỗ ngươi." Ly biệt sắp tới, tính khí gì của hắn cũng chẳng phát ra nữa.

Trước khi đi, Nhị Thập đem là bùa bình an cầu ở Nam Hỉ miếu buộc lên áo ngoài màu xanh đen của Nhị công tử. Lá bùa này, là nàng thật tâm cầu nguyện.

Mộ Cẩm ít khi mặc y phục tối màu, phủ thêm áo dài đen, toát ra một sự tàn bạo khắc nghiệt. "Chờ ta trở lại."

Nói xong, hắn nhảy xuống ám đạo của Băng Sơn Cư, cùng với Thốn Bôn rời đi.

Mặt nạ da người gắn thêm một túm rầu dài, trên mí mắt vẽ hai đường nếp nhăn, khi đỉnh mày d.a.o động, nếp nhăn cũng d.a.o động theo, nâng lên mí mắt già nua.

Cải trang khuôn mặt xong, Mộ Cẩm dồn trọng tâm về phía trước, lưng hơi gù lên.

Cuối cùng, mặc áo quan Thượng Thư vào.

Nghiễm nhiên trở thành dáng vẻ của Binh Bộ Thượng Thư.

Mộ Cẩm bước ra khỏi bình phong, Đinh Vịnh Chí nhìn đến ngây người. Hắn vỗ vai Mộ Cẩm một cái: "Ngươi đúng là có phong thái của cha ta."

Binh Bộ Thượng Thư đang mặc thường phục ho hai tiếng, nói với khuôn mặt giống hệt mình: "Tứ hoàng tử chuyến này cẩn trọng." Quần thần có khác, khi không có người ngoài, Binh Bộ Thượng Thư đều gọi hắn là Tứ hoàng tử.

Mộ Cẩm ngồi lên kiệu của Binh Bộ, một mình tiến cung.

Tiếng vó ngựa kêu lộc cộc trước cửa cung vắng lặng.

Thị vệ ngăn cản, "Người đến là ai?"

Mộ Cẩm duỗi cánh tay già nua ra, giơ lên lệnh bài.

"Thượng Thư đại nhân, thất lễ rồi." Thị vệ cho đi.

Nhiều năm xa cách, Mộ Cẩm lần nữa lại bước vào chốn Hoàng thành này.

Trước cửa cung, hai ngọn cung đăng treo trên cột trụ làm bằng cẩm thạch xanh, chiếu xuống hai con Giao Long, một trên một dưới, tàn nhẫn truy đuổi tranh đấu.

Quan phục của thị vệ canh cửa so với lúc trước khi Mộ Cẩm rời cung đã đỏ hơn.

Mộ Cẩm không ngờ, bản thân hắn có thể nhớ rõ đến vậy. Ký ức về hoàng cung của hắn, cực kỳ mong manh. Đến khi thành Mộ nhị công tử, hắn du ngoạn khắp nơi trong kinh thành cũng không đến gần nơi này nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Là hắn cố quên đi.

Năm đó hắn đi ra từ cửa Tây cung.

Mộ Cẩm tám tuổi ôm chặt lấy Chân Nguyệt Sơn, hỏi: "Vì sao Mẫu hậu không đi?"

Chân Nguyện Sơn vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, thở dài: "Ta mệt rồi, không muốn đi, cũng không đi nổi nữa."

Hắn biết, lần này rời đi, chính là sinh tử vĩnh biệt. Hắn đến cả lăng mộ của bà cũng không thể tới gần.

Bà là tiên Hoàng Hậu, chôn cất ở khu Hoàng lăng do Hoàng Thượng mới xây dựng.

Xe ngựa đi qua cửa cung.

Mộ Cẩm lại nhớ tới hồi bé từng bước qua Quỷ Môn Quan, hắn không nhớ rõ, chính mình đã gặp thoáng qua tử thần bao nhiêu lần.

Nghĩ đến như vậy, trong cung vẫn còn một vị Lục hoàng tử, Hoàng Hậu đúng là hạ thủ lưu tình.

Mê Truyện Dịch

Tới cửa cung thứ hai, Mộ Cẩm xuống xe ngựa.

Đông cung, Tây cung trong mắt Mộ Cẩm, chẳng qua là khác nhau người ở bên trong. Đều là rường cột chạm trổ, đều ngói xanh mái đỏ, tòa này với tòa kia có gì khác nhau?

Đến tẩm cung của Hoàng Thượng.

Lam công cong chờ ở ngoài điện, cung kính mà hành lễ, "Thượng Thư đại nhân, mời đi bên này."

"Làm phiền Lam công công." Mộ Cẩm cố ý khàn giọng.

Lam công công nhìn trái nhìn phải, lúc này mới đi vào cung điện.

Ngoại trừ những người không liên quan, nơi này đều là thân tín của Hoàng Thượng.

Tới tẩm cung của Hoàng Thượng, Lam công công đứng ngoài cửa nhẹ giọng nói: "Hoàng Thượng, Thượng Thư đại nhân tới rồi."

"Cho vào." Cho dù đang mang bệnh nhẹ, Hoàng Thượng vẫn không giận mà uy.

Lam công công đẩy cửa, đợi Mộ Cẩm đi vào, lão liền đóng cửa lại, đúng ngoài cửa canh chừng.

Trong nháy mắt nhìn thấy Mộ Cẩm, Hoàng Thượng suýt nữa đứng dậy chào đón, nhưng đành kiềm chế.

Mộ Cẩm mở miệng: "Hoàng Thượng."

"Miễn lễ."

Mộ Cẩm nói thẳng vào vấn đề: "Thần muốn thương lượng với Hoàng Thượng một chuyện."

Mất ngủ hơn nửa tháng, sắc mặt Hoàng Thượng có chút mỏi mệt, "Nói."

Một lát sau, Mộ Cẩm đi ra, lại lặng lẽ rời cung.

Tiễn Mộ Cẩm đi, Lam công công trở lại bên Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng cười: "Đạm Nhi ấy à, vô sự bất đăng Tam Bảo điện. Nói chưa được hai câu liền đi. Có điều, nó chịu tới gặp Trẫm một lần, coi như nó còn có tâm."

(*Vô sự bất đăng Tam Bảo điện: y nói khi gặp chuyện mới chịu ra mặt đến chỗ người khác nhờ vả)