Số Phận Nhị Thập

Chương 196: Số Phận Nhị Thập



- ---

Lý Trác Thạch nằm trên giường đến phát mệt, mở cửa sổ cho thoáng khí. Nhìn thấy hắn thong dong tản bộ đi tới, nàng trở lại giường, nghiêng người vào trong tránh hắn.

Lúc đầu, Tiêu Triển còn giữ được vẻ mặt ôn nhuận. Nhưng chỉ chốc lát sau đã thu lại ý cười, dùng thủ đoạn uy hiếp.

Nàng mềm cứng đều không ăn, hắn nói cứ nói, nàng nhắm mắt ngủ.

Tiêu Triển không chịu được lâu liền bỏ đi, rời khỏi phòng nàng.

Vừa đến thư phòng, Chu Văn Đống tới báo: "Thái tử điện hạ, hắc y nhân ở biệt viện kỳ lạ c.h.ế.t thảm."

"Kỳ lạ c.h.ế.t thảm?" Vừa ở chỗ Lý Trác Thạch rước bực vào người, sắc mặt Tiêu Triển vốn đã không tốt, nghe được tin này, chân mày hắn như phủ một lớp băng.

"Vâng." Những ám vệ đó đều do Chu Văn Đống vất vả huấn luyện. Thiếu đi mấy quân cờ, đáy mắt Chu Văn Đống thoáng ánh lên vẻ tàn ác. "Một số thì một kiếm phong hầu, số khác thì sọ nát xương tan."

"Tra ra ai làm chưa?" Tòa biệt viện kia vốn là giam Nhị Thập. Vì sao sát thủ xuất hiện ở đó, Tiêu Triển đã có suy đoán. Thế nhưng hắn vạn lần không ngờ, Mộ Cẩm dám ngang nhiên phái người xông vào địa bàn của Thái tử.

"Thần thất trách, đối phương không có để lại dấu vết." Chu Văn Đống nói: "Người tới võ công cao cường, ra tay tàn nhẫn. Thần phỏng đoán... là đám hộ vệ mà Mộ Cẩm che giấu."

"Đúng là coi trời bằng vung." Tiêu Triển đập mạnh xuống bàn, "Chu Văn Đống."

"Có thần."

"Tra rõ việc này." Quanh người Tiêu Triển toàn sát khí, từng chữ thả ra đều lạnh thấu xương: "Ai dám cản trở, g.i.ế.c không cần luận tội."

"Vâng." Chu Văn Đống lĩnh mệnh rời đi.

Tiêu Triển đứng dậy, định đến phòng Lý Trác Thạch, nhưng đi được vài bước, chân lại dừng lại. Hắn đường đường là Thái Tử, trước mặt nàng tỏ vẻ ôn nhuận thì dễ. Nhưng muốn hắn ở trước mặt nàng bộc lộ tâm tình giận dữ, hắn lại không làm được.

Tiêu Triển đã lâu rồi không gặp phải khó khăn, dù cùng Hoàng Thượng đấu trí đấu mưu. Có khi, Hoàng thượng tiến vài bước, Tiêu Triển sẽ tự lùi vài bước. Một tiến một lùi, nhưng thật ra hai bên đều ngang tài ngang sức.

Mộ Cẩm g.i.ế.c sạch người ở biệt viện, chẳng khác gì là tuyên chiến trước. Trong n.g.ự.c Tiêu Triển như mắc một cái xương cá. Nụ cười nhạt vốn có của hắn sớm đã tan biến. Hắn cần phát tiết một chút. "Thanh Lưu."

"Dạ có mặt." Thanh Lưu vội vàng đáp lại.

Tiêu Triển cũng muốn g.i.ế.c chóc một phen. "Thu xếp một chút, ngày mai ta muốn đến bãi săn."

"Vâng."

- ---

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đinh Vịnh Chí biết được tin Thái Tử tới bãi săn, lập tức báo lại cho Mộ Cẩm.

Nhị Thập sống c.h.ế.t chưa rõ, Mộ Cẩm nghe được hai chữ "Thái Tử", đáy mắt dâng trào ngọn lửa tối tăm sâu thẳm.

Đinh Vịnh Chí rất hiếm khi nhìn thấy bộ dáng âm ngoan của Nhị công tử. Nhị công tử cũng thật là, mọi chuyện đều quá cực đoan. Hoặc là không chút để ý, hoặc là cực kỳ coi trọng.

Tuy Đinh Vịnh Chí biết rõ, một người đã đến mức cực đoan thì không kéo lại nổi. Nhưng hắn vẫn khuyên bảo: "Nhị công tử, Thái Tử chung quy vẫn là Thái Tử, nếu không có kế sách vẹn toàn, chỉ sợ..."

"Việc này do hắn tự chuốc lấy. Hắn bắt tiểu thiếp của ta, chính là bức ta phải ra tay." Mộ Cẩm nói: "Nếu ta có thể hy sinh một tiểu thiếp, tiếp tục làm Nhị công tử tiêu d.a.o tự tại, ta nhất định sẽ không tùy tiện hành sự." Vấn đề ở chỗ, hắn không cách nào hy sinh người tiểu thiếp này.

"Nhị công tử, tùy tiện tuyên chiến với Thái Tử, lúc sau bên ta sẽ rơi vào bị động."

"Sớm hay muộn thì cũng sẽ có cuộc chiến này. Dù ta thật sự không phải Tứ hoàng tử, Tiêu Triển cũng sẽ dồn ta vào chỗ chết."

"Hiện tại Hoàng Thượng có thể kiềm chế Thái Tử, chúng ta còn có đường lui. Nếu ngang nhiên khiêu khích..."

"Không còn thời gian. Kéo dài thêm một ngày là thêm một ngày nàng bị nguy hiểm." Mộ Cẩm nói: "Chính bởi vì có đường lui, mới có thể đánh cuộc một lần."

Đinh Vịnh Chí thở dài. Sao có thể ngờ được Nhị công tử cũng có ngày giận dữ vì hồng nhan. Hắn vốn là buồn vui lẫn lộn, nhưng giờ lại buồn nhiều hơn vui.

Tiêu Triển được một đoàn thị vệ hộ tống, cưỡi ngựa đến.

Từ xa nhìn thấy người ở cửa bãi săn, Tiêu Triển ghìm cương, giơ tay lên.

"Dừng lại." Chu Văn Đống quay đầu nói.

Thị vệ đồng loạt ghìm cương ngựa.

Mê Truyện Dịch

Thị vệ trước kia của bãi săn đã sớm không thấy tung tích.

Mộ Cẩm chặn trước cửa bãi săn. Áo trắng ngựa trắng, mắt đen tóc đen, ngũ quan không giống Hoàng Thượng. Nhưng Tiêu Triển vẫn luôn nhìn thấy thần thái của Hoàng Thượng từ hắn.

Người ngựa hai bên lặng lẽ nhìn nhau.

Vẫn là Tiêu Triển giữ phép tắc, hắn hơi mỉm cười, nói: "Mộ công tử, trùng hợp vậy, lại gặp nhau rồi."

Mộ Cẩm không cợt nhả giống trước kia, ánh mắt lạnh băng nhìn y bào vàng sáng rực của Tiêu Triển, "Người của ta đâu?"

Tiêu Triển kinh ngạc, giả ngu hỏi: "Mộ công tử lời này là có ý gì?"

Mộ Cẩm vẫn một mực lạnh lùng hỏi: "Người của ta đâu?"