Số Phận Nhị Thập

Chương 207: Số Phận Nhị Thập



Hai gã hộ vệ thức thời quay lưng lại, nhưng tai vẫn lưu ý động tĩnh của Nhị công tử.

Một lát sau, Mộ Cẩm đột nhiên hỏi: "Ngươi là ai?"

Nhị Thập trả lời: "Nhị công tử, ta chính là Nhị Thập."

"Nói bậy, nàng không nói được." Hắn nắm lấy cổ tay của nàng, cường điệu nói: "Nàng ấy cũng không gầy như vậy".

Nàng vắt hết óc, suy nghĩ xem bản thân mình có điểm đặc trưng nào khiến Nhị công tử dễ nhận ra nhất. Linh quang chợt lóe, nàng nói: "Nhị công tử, còn nhớ Ngốc Ngốc duy nhất bên cạnh người không?"

Hắn hỏi: "Ngươi biết sao?"

"Chính là ta đó." Nhị Thập cười: "Ta rất ngốc, nếu không ngu ngốc thì người làm sao lại bị bắt đi. Cho nên ta chính là Ngốc Ngốc, Ngốc Ngốc duy nhất đó."

"Ngươi không phải." Hắn lạnh lùng: "Ngốc Ngốc là người của ta, ngươi có tư cách gì mà tự xưng là Ngốc Ngốc?"

Lực đạo ở cổ tay chợt tăng thêm làm nàng không dám nói tiếp nữa.

Mấy ngày nay, Mộ Cẩm thường xuyên hôn mê, đầu óc cực kỳ hỗn loạn. Hắn đang nôn nóng tìm kiếm một người. Trong khoảng không vô định mờ mịt sương xám, hắn biết mình lạc đường, chỉ quanh quẩn. Cho tới bây giờ, ngăn cách kia dần tan đi, để lại một bóng người nhỏ nhắn hiện hữu phía xa.

Muốn chạy vội về phía trước nhưng sự mỏi mệt mấy ngày nay lại ập đến, Mộ Cẩm chỉ kéo Nhị Thập nằm xuống, vùi mặt vào hõm vai nàng, thiếp đi.

Núi rừng yên tĩnh nghe thấy cả tiếng gió thổi mát lành, cả tiếng lá rụng và nghe được cả nhịp tim đập dần bình ổn của Nhị công tử.

Tuy Nhị Thập không biết cách để chữa trị tẩu hỏa nhập ma, thế nhưng, bình tâm tĩnh khí so với việc hít thở khó khăn thì thoải mái hơn nhiều.

Hộ vệ phát hiện hơi thở Nhị công tử đã ổn định bèn ra khỏi phòng, hai người đứng ở cạnh cửa cách đó không xa.

Qua hồi lâu, Mộ Cẩm tỉnh, tay vòng qua eo Nhị Thập hỏi: "Ngươi là ai?"

Nhị Thập bừng tỉnh. Nàng thực sự bội phục chính mình, nằm trong n.g.ự.c một kẻ động cái lại muốn g.i.ế.c người mà nàng cũng ngủ được, còn đánh một giấc ngon lành.

Nàng hướng ra phía ngoài nhìn xung quanh. Khắp nơi đều không có lấy một bóng người, tựa hồ chỉ còn mỗi nàng và một nam nhân lúc nào cũng có thể phát điên.

Nhị Thập ngẩng đầu nhìn Mộ Cẩm, làm nũng nói: "Ta là Nhị Thập."

Hắn lạnh nhạt phản bác: "Ngươi không phải."

"..."

"Nàng sẽ không nói chuyện."

Mê Truyện Dịch

Không nói lý được nữa, nàng đành phải đổi một cái xưng hô độc đáo: "Nhị công tử, ta là Ngốc Ngốc a."

"Ngươi tự nói mình ngốc, vậy ngươi hẳn là cực kỳ ngu ngốc."

Nàng không phản bác.

Mộ Cẩm vuốt mái tóc nàng, lại hỏi: "Sao không nói gì nữa?"

"..." Bởi vì Nhị công tử nói Nhị Thập sẽ không nói chuyện, có thể mở miệng thì không phải Nhị Thập.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mộ Cẩm trầm mặc một lát, lại bực bội: "Rốt cuộc thì ngươi là ai? Có tư cách gì mà ngủ trên giường của ta?"

Nhị Thập vội vàng đứng dậy, cổ tay lại bị hắn nắm lấy không buông. Hắn quan tâm hỏi: "Trời tối như vậy, ngươi lại không mang đèn theo, muốn đi đâu?"

Nghe đến đây, mọi hờn dỗi trong lòng Nhị Thập lại tiêu tán không còn tí nào. Nàng cười cười, ôm lấy hắn: "Nhị công tử, ta không đi đâu cả."

"Ừ." Hắn làm như không để ý, nhưng tay lại nắm thật chặt, gần như suýt véo vào eo nàng.

Nàng nói cho hắn biết: "Ta sợ bóng tối."

Hắn chê cười nàng: "Không có tiền đồ."

"Cũng sợ lạnh, lại sợ đói." Mười ngày chịu lạnh, mười ngày nhịn đói, gầy đi mấy cân thịt.

Mộ Cẩm đang muốn châm biếm một tiếng, lại đột nhiên ngừng lại. Hắn nghĩ cẩn thận, lại thốt ra một câu: "Ngươi không sợ ta sao?"

"Ta sợ chứ..." Sợ hắn mất hết nhân tính, đưa nàng xuống địa ngục.

"Thế sao ngươi không chạy trốn?"

"Bởi vì người là Nhị công tử." Nhị Thập như đứa bé rúc vào lòng hắn, "Nhị công tử, người thật là ấm áp."

"Hừ." Vẻ mặt không tình nguyện, nhưng Nhị công tử lại để nàng tùy ý ôm chặt hắn.

Hắn du đãng dưới vực sâu, cuối cùng cũng có sức lực bò lên bờ.

- ----

Thốn Bôn đã trở lại.

Hai gã hộ vệ tiến đến bẩm báo.

Sau khi biết được Nhị công tử ôm Nhị Thập ngủ thiếp đi, Thốn Bôn hơi kinh ngạc. Tuy đã biết một khi Nhị công tử gặp lại Nhị Thập, sức khỏe sẽ chậm rãi khôi phục, nhưng hắn không nghĩ lại nhanh tới vậy.

Hộ vệ tiếp tục nói: "Không lâu sau đó, Nhị công tử lại ngủ tiếp."

"Ừ." Thốn Bôn hiểu rõ, Nhị công tử đang dần suy yếu.

Nhị Thập vừa dọn phòng xong, thấy Thốn Bôn đang nói chuyện cùng hộ vệ, nàng vội vàng đi vào trong sân.

Nhiệm vụ đã hoàn thành, hai gã hộ vệ liền rời khỏi nhà trúc.

"Thốn Bôn." Nhị Thập tiến đến hỏi, "Chuyện tìm thần y thế nào rồi?"

Thốn Bôn không gặp được Lâm Ý Tri, đành phải nhờ Binh Bộ Thượng Thư truyền thư lại. "Nhị Thập cô nương, mắt là bộ phận quan trọng, có liên quan tới gan. Thất khiếu của Nhị công tử tụ lại ở gan, dẫn đến mù lòa."

(*Thất khiếu: gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng)

Nhị Thập hỏi: "Nhị công tử có khi nào không chịu nổi đả kích này không?"