Số Phận Nhị Thập

Chương 210: Số Phận Nhị Thập



"Ngài ấy là hộ vệ của Nhị công tử, ta là nha hoàn của người." Nhị Thập cho rằng nói như vậy thì nàng và Thốn Bôn đều là hạ nhân, có thể thỏa mãn tính tình cao cao tại thượng của Nhị công tử.

Nhưng trong lòng hắn lại có suy nghĩ khác, hộ vệ và nha hoàn, nghe rất là xứng lứa vừa đôi. Đột nhiên hắn đập bàn, "Không ăn nữa, mì nát cả rồi."

Bát mì này không phải do một tay Nhị công tử chọc nát hay sao. Nhị Thập dỗ dành nói: "Nếu không, ta đi nấu cho Nhị công tử một bát khác nhé?"

"Không ăn, ta không vui, bản công tử buồn ngủ rồi." Mộ Cẩm đứng dậy, quờ tay về phía trước, sờ soạng mép giường.

Nhị Thập đỡ hắn, quan tâm hỏi: "Nhị công tử, người không vui ở đâu?"

"Ai cần ngươi quan tâm?" Gì cũng hỏi, ngu ngốc muốn chết.

Nhị Thập lại nói: "Được được được, ta không hỏi nữa. Nhị công tử, ta hầu hạ người nằm xuống."

Mộ Cẩm dừng bước, hung hăng nói: "Ngươi phải thực sự hầu hạ ta cho tốt."

"Thật sự hầu hạ, thật sự hầu hạ mà, Nhị công tử muốn ta hầu hạ ngươi như thế nào ta liền hầu hạ như thế đó." Nhị Thập cởi giày cho hắn.

Mộ Cẩm vỗ vỗ mép giường, ra lệnh: "Nằm xuống cho ta."

Nhị Thập nghe lời nằm lên.

Giọng nói hắn hòa hoãn hơn: "Ta ngủ ngươi cũng ngủ."

Hai người cùng nhau nằm xuống.

Mộ Cẩm ôm eo Nhị Thập, tuy mắt không nhìn thấy, nhưng động tác vẫn rất nhanh nhẹn, đã thế hắn còn ôm cực kỳ chuẩn. Đêm qua, hắn cũng muốn ôm nữ nhân này một phen. Ai ngờ, kẻ lừa đảo này lại đút cho hắn một viên gì đó, hắn ăn xong thì bất tỉnh nhân sự.

Lừa đảo, đúng là hai đồ đại lừa đảo.

Mê Truyện Dịch

Hiện giờ giai nhân nằm trong ngực, lòng Nhị công tử lại nở đầy hoa, tay chân như bạch tuộc quấn lấy Nhị Thập không buông. Hắn nói: "Nam nhân kia là kẻ đại lừa đảo, ngươi cẩn thận đừng để bị mắc mưu, hắn đã lừa ta mấy lần rồi." Mỗi lần nói "Nhị Thập cô nương" làm hắn nổi lên hy vọng, sau đó lại khiến hắn thất vọng tràn trề.

"Vâng." Nhị Thập thương cảm cho Thốn Bôn, trên đời này ngài ấy là người trung thành nhất với Nhị công tử, ấy vậy mà lại bị gắn cho cái mác lừa đảo.

"Đừng để ý tới hắn." Ngừng một chút, Mộ Cẩm hỏi: "Ta hỏi ngươi, kẻ lừa đảo kia trông thế nào?"

Nhị Thập đáp: "Không bằng ngón tay út của Nhị công tử."

Nhị công tử cực kỳ hài lòng, thật muốn khảm nữ nhân trước mắt này vào trong lòng mình.

Qua một lát, Nhị công tử bắt đầu động tay động chân. Nhưng lần này vừa động, hắn lại không thoải mái.

Bánh gạo tròn nhỏ, rất nhỏ.

Một khắc trước, hắn cảm thấy nàng chính là nữ nhân mà hắn ngày đêm tìm kiếm kia, nhưng cái bánh gạo trắng tròn này lại làm hắn nổi lên nghi ngờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn buông nàng ra, nằm thẳng người.

"Nhị công tử?" Nhị Thập cảm giác tâm trạng mình cũng phập phồng bất ổn theo Nhị công tử mất thôi. Nàng nhẹ giọng hỏi: "Nhị công tử, người ngủ rồi ư?"

"Đừng tới gần ta." Không phải hắn không có hứng thú với nữ nhân này.

Nhị Thập ôm cánh tay hắn làm nũng: "Nhị công tử."

Hắn rút tay ra, "Xuống giường đi, không cần ngươi hầu hạ nữa."

Thấy hắn nghiêm mặt, Nhị Thập bò xuống giường.

Hương thơm bên người biến mất, Mộ Cẩm hít hít mũi, có chút hoảng hốt. Hắn hỏi: "Người đâu, còn ở đây không?"

Đương nhiên Nhị Thập chưa đi, nghe thấy hắn kêu to, nàng vội vàng chạy đến.

Mộ Cẩm lại nói: "Qua đây nằm."

Thích lăn lộn người khác là bản tính của Nhị công tử, Nhị Thập tập mãi thành quen, trở lại bên người hắn.

Bỗng nhiên, Mộ Cẩm duỗi tay, từ cánh tay chậm rãi sờ lên mặt nàng. Từ cái trán nàng sờ đến thái dương, lông mày đến chóp mũi, gương mặt đến bờ môi. Hắn cẩn thận phác họa ngũ quan nàng trong lòng.

Khuôn mặt này không đầy đặn, gầy đến nỗi... giống như...

Mộ Cẩm chợt lóe lên linh quang. Lúc hắn mới quen biết nữ nhân kia, cằm nàng chính là như vậy, gầy gò nhỏ bé.

Hắn mừng như điên, nuốt xuống sự ngai ngái trong cổ họng. "Ngươi là Nhị Thập?"

Nhị Thập cười đáp: "Đúng là ta, Nhị công tử."

"Ngươi là Ngốc Ngốc?"

"Đúng vậy, Nhị công tử."

Mộ Cẩm nhíu mày: "Ngốc Ngốc của ta là một bánh gạo trắng tròn. Sao ngươi lại gầy như vậy?"

Nhị Thập ôm lại hắn, "Nhị công tử, ta đã nhịn đói rất lâu. Hơn mười ngày không được ăn cơm, chỉ gặm rễ ăn lá cây." Ban đầu nàng cũng không định kể những ngày sống khổ cực kia trước mặt hắn, nhưng hắn vừa hỏi như vậy, ủy khuất trong lòng nàng òa ra, như muốn rúc vào trong n.g.ự.c hắn.

Dù cho hắn có mất đi tâm trí, nàng vẫn coi hắn như chỗ dựa của mình.

Mộ Cẩm đau lòng mà vuốt ve khuôn mặt nàng, khó trách đôi gò má mượt mà lại gầy đến như vậy. Hắn nhẹ nhàng vén tóc nàng ra sau tai, "Đừng sợ, đừng sợ. Ta sẽ sai kẻ lừa đảo kia hầm nhân sâm ngàn năm bồi bổ thân thể cho ngươi."

"Có ta ở đây, không ai bỏ đói ngươi đâu." Nói xong, Mộ Cẩm mệt mỏi thiếp đi.

Thẳng đến buổi trưa hôm sau mới dậy.