Số Phận Nhị Thập

Chương 226: Số Phận Nhị Thập



Hắn giật giật mắt sau khăn bình an. Sao càng nghe nàng nói, lại càng thấy tức giận? Hắn tựa vào xe lăn, "Ngươi câm miệng, để ta yên tĩnh."

Từ A Man lập tức ngậm miệng, chủ động bước đến đ.ấ.m vai cho hắn.

Một lúc lâu, Mộ Cẩm bỗng nhiên thốt ra một câu: "Sau này ta sẽ không cưới được thê tử nữa hả?"

"Sao thế được? Nhị công tử lớn lên tuấn tú, lại có gia thất. Bị bệnh chỉ là chuyện nhất thời, hết rồi, các bà mối sẽ đến đạp vỡ cả cửa luôn."

"Nói lâu như vậy, chưa từng nghe thấy ngươi nói về chuyện chung thân của ngươi?"

Bởi vì nàng không hề có hôn sự. Tuy Nhị công tử đối với nàng ân sủng có thừa, nhưng nàng lại không phải là đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, cũng không có gia thế môn đăng hộ đối với Nhị công tử. Giai nhân trong miệng Nhị công tử, nhất định phải là đại tiểu thư như thiên kim Tô gia, một đại tiểu thư môn đăng hộ đối.

Còn tương lai của nàng, nếu Nhị công tử có lòng nhân từ, đợi đến khi nàng lớn tuổi đổi nha hoàn thiếp thân, tới lúc đó nàng mới có thể tự do tìm kiếm rể hiền được. Nhưng nếu Nhị công tử ngang ngược, có thể sẽ phân nàng đến phòng bếp làm trù nương. Nàng chỉ có thể sống cô độc đến hết quãng đời còn lại.

Nói tóm lại, tương lai của nàng vẫn đang nằm trong tay của Nhị công tử.

Nhị công tử tuy cưng chiều nàng, nhưng hai người vẫn có thân phận chủ tớ ngăn cách. Nhị công tử là rể hiền cũng được, là người phụ lòng cũng được, nàng chỉ là một hạ nhân hèn mọn, hoàn toàn không xứng với hắn.

Từ A Man cảm thấy hơi mất mát, nhưng lại nghĩ đến chuyện Nhị công tử vì cứu nàng mà dám giằng co với Thái Tử, nàng rất nhanh mà nở nụ cười, "Không nghĩ xa được như vậy ạ."

"Không xa." Vẻ mặt Mộ Cẩm lạnh lùng, "Ngươi cũng đã đến tuổi rồi, tuy nói đời người tình yêu không phải duy nhất, nhưng đã là chung thân đại sự thì vẫn nên cân nhắc."

Từ A Man đoán, hay là Nhị công tử lo lắng hắn bị tàn tật, về sau không lấy được cô nương nào nữa. Nàng tốt bụng an ủi: "Nhị công tử, người đừng lo, hiện tại không đi được. Nhưng lúc sau này, đầu tiên đi được mười bước, rồi là mười một bước, sau đó là trăm bước, ngàn bước, chắc chắn có thể hồi phục được. Còn về mắt... Nghe ý của Lâm thần y thì cũng không phải không chữa được. Về sau Nhị công tử vẫn có thể cưới được giai nhân."

"Câm miệng, ngươi phiền c.h.ế.t đi được." Một Cẩm xoay nửa vòng bánh xe lăn, muốn đi ra ngoài, lăn được vài vòng lại nói: "Đẩy ta ra ngoài đi dạo chút, ở trong này nghe ngươi nói chuyện, ta lại muốn hộc máu."

"Vâng..." Từ A Man không dám nhiều lời, vội nghe lệnh hành sự.

- ---

Vào nửa đêm, tiếng xe lăn nhấp nhô tuy nhẹ mà nhỏ, nhưng cũng không thể che giấu hoàn toàn trong khu rừng yên tĩnh nơi đây.

Thốn Bôn ngủ không sâu, đôi tai thính khẽ nhúc nhích rồi lập tức rời giường, hắn khoác áo ngoài rồi bước ra.

Dưới ánh trăng, Mộ Cẩm đặt tay phải lên thành xe lăn, tay trái chống trán, nghe thấy tiếng động thì hắn chuyển hướng sang Thốn Bôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mê Truyện Dịch

Thốn Bôn bước đi gần như không phát ra tiếng động, hắn bước đến, nhỏ giọng hỏi: "Nhị công tử không ngủ được sao?"

"Chắc do mấy ngày trước ngủ nhiều quá." Mộ Cẩm nói: "Đẩy ta ra ngoài một lúc."

Cạnh hàng trúc xanh biếc, ánh trăng bạc không thể xuyên qua từng tán lá trúc, chỉ có ánh đèn leo lắt chiếu lên bóng của hai người.

"Ngày mai là Trung thu, ngươi xuống núi mua vài thứ. Không thể thiếu không khí gia đình đoàn viên được." Tay trái Mộ Cẩm móc một cái, buộc dải khăn bình an lại.

Ban ngày Từ A Man buộc cho hắn một cái nút khá là lịch sự tao nhã. Nhưng tay hắn không khéo bằng nàng nên thắt hơi xấu. Gió đêm thổi tung bay một đầu khăn trắng.

"Vâng."

Mộ Cẩm hỏi: "Có tin tức gì của cha ta không?" Mộ lão gia nói với người ngoài là ông về quê, nhưng thật ra là đang trốn ở chỗ khác.

Thốn Bôn đáp: "Mộ lão gia đã hồi âm, toàn bộ đều bình an."

"Ừ." Mộ Cẩm buông bàn tay đang nghịch nút thắt khăn ra, "Thốn Bôn."

"Có."

"Ta hành động như một mãng phu, vì sự xúc động nhất thời mà liên lụy mọi người. Các ngươi có oán giận ta không?"

Thốn Bôn nghiêm mặt nói: "Trận chiến kia của Nhị công tử và Thái Tử, ngoại trừ việc công tử phải chịu phản phệ, thì những người khác đều an toàn. Sao thuộc hạ lại oán giận được?"

Khóe miệng Mộ Cẩm giật giật, "Ta tẩu hỏa nhập ma là tự làm tự chịu, không oán trách ai, nhưng lại liên lụy đến Mộ phủ, không thể nói là một chủ tử tốt."

Thốn Bôn mặt không đổi sắc: "Thuộc hạ đi theo Nhị công tử, từ lâu đã không để ý chuyện sống chết."

"Ta sáng suốt một đời, lại vì một nữ nhân..." Mộ Cẩm khẽ cười, không nói tiếp nữa.

"Nhị công tử, thuộc hạ cho rằng, tình cảm thề nguyện sống c.h.ế.t cực kỳ khó có được, nên cảm thấy may mắn."

"Ừ, nên cảm thấy may mắn." Mộ Cẩm ngẩng đầu, trong khăn là một vùng tăm tối. "Mẫu thân ta không tìm được một lang quân có tình có nghĩa như ta. Nữ nhân bây giờ đang ngủ ngon lành ở trong kia đã có được tiện nghi lớn như thế mà lại ngốc nghếch chả biết gì. Ngươi nói xem có phiền hay không."