Số Phận Nhị Thập

Chương 228: Số Phận Nhị Thập



Từ A Man lui xuống.

Nàng phụ trách làm đồ ăn, Thốn Bôn bên cạnh nấu nước, hai người khó tránh khỏi việc nói chuyện vài câu.

Mộ Cẩm nghe thấy lại không thấy bình thường. Nàng lúc này không nịnh nọt, cũng không uỷ khuất hay như chó săn lúc nói chuyện với hắn. Hắn lại gọi lần nữa: "Thốn Bôn."

"Có mặt." Thốn Bôn đi ra.

"Ngươi chỉ biết nấu nước, không giúp được gì cả." Mộ Cẩm nói: "Xuống núi mời một đại thẩm lên giúp nàng ấy."

"Vâng."

Mê Truyện Dịch

Sau khi Thốn Bôn đi, Mộ Cẩm lại gọi tiếng nữa: "Ngươi cũng ra đây."

"Nhị công tử chờ một chút." A Man nói vọng ra: "Ta phải múc đồ ăn ra bát đã, không thì cháy mất."

"Ừ." Nàng không nghe mệnh lệnh của hắn, hắn ngược lại lại nở nụ cười.

Ngoại trừ xem kịch, hắn chưa gặp được đôi nam nữ nào yêu nhau thật lòng. Đã là chân tình, tất nhiên tâm trạng hắn sẽ thoải mái rồi.

Từ A Man không có dư thời gian đi suy đoán tâm tư của Nhị công tử, nàng loay hoay lòng vòng, trong đầu chỉ toàn là gà, vịt, dê, bò. Cuối cùng, nàng còn phải làm một phần bánh Trung thu nhỏ cho Nhị công tử nữa.

Vị đại thẩm ở dưới núi kia đến từ một thôn khác, chỉ vừa mới nghe được trên núi này có một hộ gia đình, hỏi: "Tiểu cô nương, hôm nay chỉ có mình cô làm món ăn cho mấy người thôi sao?"

Từ A Man "Vâng" một tiếng.

"Chỗ này của các người có muốn tìm thêm nha hoàn hay không?" Đại thẩm đến gần Từ A Man, nói nhỏ: "Nhìn tướng mạo, khí chất của vị tùy tùng kia liền biết không phải người bình thường, ta đoán công tử nhà cô là người phú quý, như vậy phải có thêm mấy nha hoàn hầu hạ nữa mới đúng."

Từ A Man lắc đầu. Không phải ai cũng chịu được Nhị công tử.

Đại thẩm thở dài, nói về cuộc sống nghèo khó của nhà mình: "Thêm một đứa là thêm một miệng ăn. Ta và người bạn già kia của ta --"

Lời còn chưa dứt thì giọng nói lạnh lùng của Thốn Bôn đã truyền đến từ ngoài vào: "Từ cô nương, Nhị công tử nói giờ Ngọ ăn cơm."

(*Giờ Ngọ: từ 11 đến 13 giờ)

Đại thẩm vội vàng ngậm miệng, một lát sau mới nhỏ giọng nói: "Ngữ khí của tùy tùng nhà các ngươi sao giống như chủ tử thế."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Từ A Man không trả lời.

Đại thẩm thấy hơi xấu hổ.

Trước khi xuống núi, đại thẩm còn nói: "Tiểu cô nương, nghe đại thẩm khuyên một câu, những công tử như này dù nhìn trúng cô nương nhà ai cũng chỉ vì mới mẻ nhất thời thôi. Bây giờ một mình cô chiếm lấy vị trí nha hoàn, nhưng sự mới mẻ không tồn tại được lâu, còn không bằng tìm thêm vài vị tỷ muội, mỗi người làm một món, tiết kiệm thời gian, sức lực, cần gì phải mời một đại thẩm như ta lên núi giúp đỡ nữa, phải không?"

Đại thẩm thấy Từ A Man chỉ là một tiểu cô nương nên mới khuyên bảo vài câu. Nếu cô nương này nói mình không làm được nhiều việc như thế, có lẽ chủ tử nhà này sẽ tìm thêm một nha hoàn nữa đến.

Từ A Man hiểu được ý tứ trong lời nói này.

Thế nhưng thật ra nàng không có hy vọng xa vời gì với tương lai của Nhị công tử.

Nhị công tử muốn làm gì thì làm. Nàng là nha hoàn, sao có thể làm trái ý chủ tử được.

- ---

Mộ Cẩm còn để ý đến lời nói của đại thẩm hơn cả Từ A Man. Rõ ràng là đang ngầm ám chỉ sau này hắn sẽ bội tình bạc nghĩa.

Hắn lạnh lùng nhìn về bóng dáng đại thẩm.

Đại thẩm cảm thấy như có gai sau lưng, suýt nữa té ngã. Quay đầu lại thì nhìn thấy một nam nhân ngồi trên xe lăn, đôi mắt phủ khăn mới biết thì ra công tử nhà này vừa phế vừa mù. Bà vội vàng chạy ra ngoài.

Cho đến khi trên đỉnh núi không còn tiếng bước chân, Mộ Cẩm mới quay đầu lại. Hắn cứ ngồi như thế đợi hồi lâu, cũng không thấy A Man có gì khác thường.

Lúc ăn cơm, nàng bưng thức ăn lên, múc cơm canh rất gọn gàng, sau đó ngồi ngay bên cạnh nói chuyện với hắn: "Nhị công tử, phần lườn mà công tử thích ăn nhất này." Âm cuối dường như còn mang theo chút ý cười.

Một bụng tức giận của Mộ Cẩm vừa dâng lên lồng ngực, lại đùng cái trở lại trong bụng.

Mấy nam nhân ở đây đều hiểu rõ tính nết của Nhị công tử.

Lâm Ý Trí đến nay vẫn chưa lập gia đình, cô đơn chiếc bóng. Ông sống qua ngày chỉ bằng nỗi nhớ nhung Chân Nguyệt Sơn.

Có lúc đang ngâm thuốc, Lâm Ý Trí còn khuyên bảo: "Chuyện quan trọng nhất khi chữa bệnh là thư thái. Không được buồn bực hờn dỗi. Người của nàng cũng là của ngươi, tương lai về sau, ngươi và nó còn một đời. Nếu nàng cứ không mở miệng, cùng lắm là luộc c.h.ế.t nàng đi."

"Đặt nhiều tâm tư vào việc chữa bệnh cho con đi. Hôn sự của chính mình còn chưa xong, nói được cái cách quỷ gì." Thuốc tắm xông lên làm khuôn mặt của Mộ Cẩm khá dư tợn.

"Với tài mạo của vi sư, lấy vợ sinh con chỉ cần nháy mắt là xong." Lâm Ý Trí chậm rãi nói: "Ta đã cứu rất nhiều nữ tử xinh đẹp như hoa, người muốn lấy thân báo đáp còn ít hay sao. Đáng tiếc, họ đều không phải là nàng ấy."