Nhớ đến lời nói của Thập Nhất ngày đó bên trong miếu chùa, Nhị Thập có chút suy đoán. Nàng đem đáp án giấu ở đáy lòng.
Mộ Cẩm cùng Đinh Vịnh Chí đi ra ngoại ô.
Tiểu Thập thật lâu chưa có được phục vụ Nhị công tử, xuất phát trước, vênh vênh tự đắc mà khoe khoang: "Nhị công tử nói, muốn cùng ta thưởng thức cảnh đẹp."
Lúc trở về, Tiểu Thập tay trái xoa bóp bắp chân, tay phải xoa bóp vai trái. Nào còn cái khí thế như buổi sáng, còn có thể thở một hơi là may rồi. Nàng ngáp một cái: "Không có phong cảnh gì cả, Linh Lộc Sơn này chẳng có nổi mấy cái thác nước cao. Thê thiếp của Đinh Vịnh Chí ngồi gần sông nhóm lửa, ngài ấy ngồi bên kia câu cá. Nhị công tử thì một mình trở về xe ngựa nghỉ ngơi."
Bất luận Mộ nhị công tử có làm hành động nào bất thường, cũng không thể oán trách.
Tiểu Thập nói tiếp. "Ta và Thập Nhất không có cách nào khác, chỉ cùng nướng cá một lúc. Đinh Vịnh Chí khống chế lửa không tốt, xém chút nữa đem xiêm y ta đốt thủng một lỗ. Mà thôi, nướng xong cá thì cũng về đi, nhưng Đinh Vịnh Chí thì không! Bắt chúng ta cùng thê thiếp hắn đi leo núi, đến khi ta thật sự không thở được nữa, mới cho ta xuống núi. Đinh Vịnh Chí so với Nhị công tử thật sự còn đáng giận hơn!"
Cuối cùng, Tiểu Thập thấp giọng, "Nghe nói... hang ổ sơn tắc ở ngay gần Linh Lộc Sơn. May mắn mà... lúc nãy không đụng phải bọn họ."
Việc Thập Ngũ bị cướp đi vẫn còn khiến trong lòng mọi người sợ hãi.
Lần du ngoạn này thu hoạch không tệ, Tiểu Thập cùng Thập Nhất mang về một cái thùng gỗ. Trong thùng có bảy, tám con cá tươi. Cá tươi béo mập chồng lên nhau, vẫy vẫy cái đuôi, quấn lên nhau xen lẫn những cặp mắt trắng dã.
Tiểu Lục tò mò hỏi: "Vì sao các ngươi lại muốn mang cái này về?"
"Công tử một mực bắt chúng ta mang về." Mặt Thập Nhất tràn đầy bất đắc dĩ: "Nói rằng ngày thường chúng ta vận động quá ít. Chơi diều ngày hôm đó, Nhị công tử không hài lòng..."
Chúng nữ tử đưa mặt nhìn nhau.
"Nhiều như vậy, đưa đến nhà bếp đi, đêm nay chúng ta có thể ăn cá nha." Tiểu Lục nói: "Ấy, con trai của Thượng Thư đại nhân cũng có công không nhỏ, có thể câu được nhiều cá thật đó."
"Không phải là có công không nhỏ. Trong hồ có một cái cửa động, những con cá này là từ chỗ đó bơi lên." Tiểu Thập trầm ngâm một lát liền nói: "Cha ta từng nói qua, ba mươi mấy năm trước, hoàng thành Đại Tễ là ở Giang Châu. Năm đó xây dựng lăng mộ cho Hoàng Đế, nghe nói giấu ở sâu trong Linh Lộc Sơn. Mà đi qua Linh Lộc Sơn không phải là đến Giang Châu sao. Mấy năm trước, trộm mộ hung bạo, ngang ngược, bảo bối trong lặng mộ cũng bị lấy mất. Đáy hồ có một ám đạo thông đến Giang Châu, Dạ Minh Châu bên trong cũng bị trộm mất. Hôm nay nhìn thấy cửa động ở thác nước, ta đoán... có phải chính là ám đạo kia hay không?"
"Muốn đi Giang Châu..." Thập Nhất nở một nụ cười, "Đường đi cũng có hai, ba đường, cần gì phải lặn xuống dưới đáy hồ."
Tiểu Thập đưa tay bóp bóp cái lưng mỏi, "Đúng nha, chỉ có cá mới đi thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mê Truyện Dịch
- ---
Mấy ngày trôi qua, Nhị công tử lại có trò mới. Hắn mời tất cả các nữ nhân ở Hoa Uyển cùng Yểm Nhật Lâu đến chia thành hai đội, thi nhau đá cầu.
Này lại khổ chúng nữ tử các nàng. Các nàng ở Mộ phủ không phải lo cơm ăn áo mặc, lúc trước có phải trải qua làm cu li thì hiện tại cũng đã lười nhác, ngoại trừ ồn ào mấy chuyện nữ nhân thì các nàng cũng không có cái gì khác tiêu khiển, càng sẽ không chạy tới chạy lui đá cầu.
Mặc dù nói vậy, đối mặt với khuôn mặt ôn nhu cười nhạt của Nhị công tử, không ai có gan kêu khổ.
Người duy nhất dám cãi lệnh Nhị công tử là Nhị Thập, cũng đã bị câm rồi.
Nhị công tử thương xót cho da thịt trắng như tuyết của các nàng, thẳng đến mặt trời lặn xuống núi mới khai mở cuộc tranh tài.
Các nàng không có luật lệ gì, đá không đến cầu, ngược lại còn đẩy chính mình. Ngoại trừ Thập Tứ biết một chút công phu quyền cước, còn lại toàn là các nữ nhân không thích đi lại, đá cũng chẳng phải đá cầu, đơn giản là cố gắng tham gia nhằm chọc cười Nhị công tử mà thôi.
Đúng lúc đó, Mộ tam tiểu thư đi qua hoa viên, nghe được tiếng ầm ĩ sợ hãi.
"Á! Tiểu Lục, bên này, cho ta!"
"Á á á! Đá không đến!"
"Má, nó tự chạy, chạy mất rồi."
"Mau đuổi theo đi."
Hoa viên lâu rồi không có náo nhiệt như vậy, Mộ Đông Ninh dừng bước.
Trước mắt toàn những tà váy ngắn bay lượn lấp lánh đủ màu sắc, nhiều tiếng thét lên giống nhau, trong lúc nhất thời không phân rõ là ai chạy, ai đá. Có thể nói như quần ma loạn vũ.
Nhìn thấy Mộ Cẩm đang hóng mát, Mộ Đông Ninh đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Nàng thở dài, dời bước đến đình nghỉ, "Nhị ca." Nàng mỗi lúc cầu khẩn, lại kéo dài âm cuối giống như vậy, vừa ủy khuất lại vừa mềm mại.