Số Phận Nhị Thập

Chương 230: Số Phận Nhị Thập



Không chỉ Lam công công mà các cung nữ, thái giám ở đó đều kể giống hệt như ông ta. Mọi người đều nghe rõ lời gọi thâm tình của Hoàng thượng.

Lần này lại ngã nữa. Ngự y nói, Hoàng thượng chỉ bị thương ngoài da, không biết nguyên nhân hôn mê bất tỉnh. Chúng ngự y ngoài việc quỳ xuống dập đầu xuống đất thì không còn cách nào khác.

Ngay cả quốc sư, thần quan cũng đến.

Đinh Vịnh Chí thở dài: "Chiêu hồn thuật, thông linh thuật, trong cung giờ đang gió lạnh từng cơn, cũng không thể đánh thức Hoàng Thượng nữa rồi..."

Bữa tiệc Trung thu đầy tiếng cười nói đột nhiên im bặt.

Từ A Man nắm chặt chiếc đũa trong tay, chặt đến mức chiếc đũa ấn sâu vào lòng bàn tay nàng.

Không phải nàng muốn nghe lén, mà là vì tiếng thở dài kia của Đinh Vịnh kia, cứ như b.ắ.n một cung tên vào tai nàng. Cái bát trong tay nàng đặt xuống cũng không được mà không đặt cũng không xong. Nên Từ A Man chỉ có thể trốn ở một góc, không nghe chuyện chính sự của bốn nam nhân kia nữa.

Sau đó, ngoại trừ giọng nói đôi khi hơi lớn của Đinh Vịnh Chí, còn lại ba người kia nói gì, nàng một câu cũng không nghe thấy.

Mấy người họ đã nói xong.

Mộ Cẩm cao giọng hỏi: "Người đâu? Ta bảo ngươi đi lấy bát đũa, ngươi định lấy đến mai luôn hả?"

Lúc này Từ A Man mới bước tới, "Dạ, tới đây."

Đinh Vịnh Chí không có tâm trạng thưởng thức bánh trung thu, vội vàng rời đi, tiếng vó ngựa dường như phá tan rừng trúc.

Từ A Man mấy lần giương mắt nhìn vẻ mặt của Mộ Cẩm. Có khăn che mắt, dù Nhị công tử có rơi nước mắt cũng không mất mặt, nàng sẽ vờ như không thấy.

Tan tiệc.

Từ A Man muốn về phòng nhưng lại bị gọi lại.

Xe lăn của Mộ Cẩm không động đậy, thật ra, chỗ đồ ăn vừa nãy hắn cũng không động đũa. Mộ Cẩm nói: "Qua bên này, ngồi cùng ta một chút."

"Vâng." Lúc Nhị công tử say rượu đa phần đều nói về mẫu thân của hắn, quan hệ của hắn và Hoàng Thượng, lại có chút xa cách. Từ A Man suy nghĩ, mình nên giả vờ không nghe thấy lời Đinh Vịnh Chí nói, hay nên tỏ vẻ mình đã nghe trộm được rồi.

Nàng đẩy xe lăn đến cạnh ghế đá, bản thân thì ngồi lên ghế. Như lời Nhị công tử vừa nói, bảo nàng ngồi với hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mộ Cẩm nói muốn ngắm trăng nhưng trước mắt lại chỉ là một màn tăm tối.

Từ A Man thỉnh thoảng liếc sang, đoán xem liệu hắn có buồn hay không.

Mê Truyện Dịch

Thật ra nàng suy nghĩ nhiều rồi. Mộ Cẩm không chảy một giọt nước mắt. Cái khăn này vẫn sạch sẽ.

Hắn trầm mặc.

Nàng cũng trầm mặc theo hắn.

Qua hồi lâu, Mộ Cẩm nhẹ hỏi: "Trăng đêm nay rất tròn rất lớn đúng không?"

"Vâng, Nhị công tử. Có câu mười lăm trăng sáng, mười sáu trăng tròn, ngày mai sẽ càng tròn càng lớn hơn ạ." Nhị công tử không nhắc đến chuyện đau lòng thì nàng cũng không nhắc nữa. Nhị công tử muốn trò chuyện về trăng, nàng sẽ trò chuyện cùng. Những nữ tử có tài có học, ngày trung thu có thể sẽ ngâm thơ tác đối. Còn nàng cái gì cũng không biết, chỉ có thể nói với hắn mặt trăng này có tròn không, có to không.

Nghĩ đến sự chênh lệch của hai người, nàng cảm thấy Nhị công tử nói rất đúng, nàng đúng là một nữ nhân không thú vị. Lúc hắn cần an ủi, nàng lại chẳng biết nói an ủi như thế nào.

Mộ Cẩm bỗng dưng đưa tay về phía nàng.

Từ A Man hiểu ý hắn, đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn.

Mộ Cẩm nhẹ nhàng nắm trọn bàn tay nhỏ của nàng trong tay, "Lúc ta tám tuổi rời khỏi hoàng cung, đến năm ngoái mới liên hệ lại với hoàng cung. Ngươi có tin không? Những ngày tháng sống ở Mộ phủ, ta chưa từng nhớ đến Hoàng Thượng."

"Nhị công tử nói, ta đương nhiên sẽ tin." Lúc này bàn tay nhỏ bé của nàng còn ấm áp hơn tay hắn, không nhịn được mà nắm ngược lại tay hắn.

"Có lẽ Đinh Vịnh Chí còn khổ sở hơn ta." Mặt Mộ Cẩm không cảm xúc, đến cả dải khăn bình an trắng tuyết cũng bị ánh trăng nhiễm lên sắc xám trắng lạnh khốc.

"Vâng..." Chả trách vừa nãy nghe Đinh Vịnh Chí nói chuyện, có chút nghẹn ngào. Ngược lại Nhị công tử vẫn tâm trạng bình tĩnh. Vậy mới thấy được, tòa hoàng cung kia chỉ có thể để nói chuyện quân thần, không phải nơi để nói chuyện tình thân.

"Nhưng." Mộ Cẩm dừng một chút, "Nếu nói hoàn toàn không có cảm xúc, thì cũng không phải."

Nàng lặng yên nghe hắn nói.

"Năm ngoái, Binh Bộ Thượng Thư nhất thời mềm lòng, nói thật ra thân thế của ta. Ta vốn không muốn gặp Hoàng Thượng. Đối với ta mà nói, ông ấy chỉ là một người xa lạ. Nhưng ông ấy là vua của một nước, đầu trên dưới Mộ phủ đều nằm trong tay ông ấy. Ông ấy cũng dùng điều này để uy h.i.ế.p ta. Mẫu thân ta từ nhỏ đã răn dạy, đại trượng phu biết co biết duỗi, không phải lúc nào cũng phải thể hiện bản thân. An nguy của Mộ phủ mới là chuyện quan trọng nhất. Ta và Hoàng Thượng hẹn gặp ở Hoàng lăng tại Linh Lộc Sơn. Ta lỡ hẹn ba lần. Từ năm ngoái đến nay, ta và ông ấy gặp nhau chưa đến mười lần. Nhưng..." Mộ Cẩm càng nói giọng càng nhỏ dần.