Lý Trác Thạch do dự.
Từ A Man cười: "Cô đừng để ý Nhị công tử. Người ấy mà, miệng nói không xuôi tai. Nhưng người không phải người xấu, tuy rằng trước kia đã làm chuyện xấu đối với ta, nhưng ta cũng đã làm chuyện xấu đối với người, huề lẫn nhau. Người cũng tha ta một mạng."
Hai nam nhân ở ngoài cửa, đem cuộc nói chuyện của hai nữ nhân nghe hết rõ ràng.
Mộ Cẩm vốn đang vui sướng vì Từ A Man dùng từ ca ngợi hắn, tiếp theo, hắn bắt được tin tức lộ ra từ lời nói của Lý Trác Thạch.
Lý Trác Thạch chạy trốn, là bởi vì Tiêu Triển nghênh đón tân phi.
Ban đầu tân đế chấp chính, đại thần trong triều cùng vua thành lập quan hệ chính trị vững chắc là đặc biệt quan trọng. Nhưng mà, việc có nặng nhẹ nhanh chậm, lễ tang Tiên Hoàng chưa xong, Tiêu Triển liền khóa thành lùng bắt phi tử chạy trốn, là vì cái gì?
Nếu Mộ Cẩm không có lần tẩu hỏa nhập ma này, hắn sẽ không nghĩ đến một loại đáp án.
Bởi vì hắn đã trải qua, tình không biết đã nảy sinh.
Mộ Cẩm cười: "Phong thuỷ luân chuyển rồi."
Từ A Man bên này nói chuyện với Lý Trác Thạch, đang nghĩ nên dùng lý do gì để Nhị công tử mang theo Lý Trác Thạch.
Mới đi ra nói bừa vài câu, Nhị công tử liền đồng ý, tỏ vẻ đã hiểu: "Ầy, cùng là người lưu lạc chân trời, cùng nhau lên đường cũng không sao."
Hai con mắt Từ A Man sáng ngời. Nói không chừng, chữa bệnh tẩu hỏa nhập ma đã loại bỏ tính nịnh tà của Nhị công tử rồi, cho nên hắn càng ngày càng dễ nói chuyện. Cũng coi như trong họa có phúc.
Lý Trác Thạch lườm lạnh Mộ Cẩm: "Đây chỉ là đề nghị của Nhị Thập cô nương, ta còn phải suy xét."
Mộ Cẩm dựa vào cửa, mặt nhìn nàng ta nhưng lại không đem nàng để vào mắt. "Lý cô nương, ta đã là cái đinh trong mắt Hoàng Thượng, sẽ không để bụng mà cho hắn nhiều thêm mấy cái đinh. Kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, ta có thể cho Tiểu Man một chút mặt mũi, cùng cô biến chiến tranh thành tơ lụa."
(*Biến chiến tranh thành tơ lụa: dùng biện pháp hoà bình để giải quyết tranh chấp.)
Từ A Man liếc hắn một cái. Mặt mũi này cũng lớn.
Mộ Cẩm: "Nếu cô nguyện ý cùng chúng ta đi du sơn ngoạn thủy, tất nhiên ta hoan nghênh. Đương nhiên, ta cũng không làm khó người khác, nếu cô cự tuyệt, việc hôm nay coi như không hề xảy ra. Chúng ta chưa từng gặp cô, cô cũng chưa từng gặp chúng ta. Cô từ từ mà suy nghĩ, chúng ta sẽ còn ở kinh thành thêm mấy ngày. Tiểu Man, đi về."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nếu quan binh không phải đuổi bắt khâm phạm triều đình, Mộ Cẩm liền nghênh ngang đi ra ngoài.
Lý Trác Thạch không quen nhìn khí thế ngạo mạn của Mộ Cẩm. Khi Tiêu Triển còn là Thái Tử, cũng không giống như Mộ Cẩm không coi ai ra gì.
Tính này của Mộ Cẩm, ngược lại cùng với Tiên Hoàng hồi còn trẻ trong miệng La Sát tướng quân vô cùng giống nhau.
Thế còn, Tiêu Triển ôn nhuận thì giống ai?
Lý Trác Thạch vội vàng vứt bỏ suy nghĩ về Tiêu Triển, nói: "Nhị Thập cô nương, chạy trốn khỏi chỗ c.h.ế.t chứ phải du sơn ngoạn thủy, vẫn nên nghĩ lại."
"Cảm ơn Lý cô nương." Từ A Man cười cười: "Ta là nha hoàn thiếp thân của Nhị công tử, người là đào phạm, ta cũng chỉ có thể đi theo chạy trốn."
"Nếu so sánh thì ta cảm thấy vị tùy tùng kia của Mộ Cẩm đáng tin cậy hơn, ngày sau cô gặp nguy hiểm gì, phải nhớ chạy tìm hắn." Nhưng Lý Trác Thạch không nhận ra, Mộ Cẩm như công tử bột, lúc nguy nan có thể đứng ra che chở.
"Được." Từ A Man đồng ý với Lý Trác Thạch, Thốn Bôn là một nam nhân hoàn mỹ. Nhị công tử thì khuyết điểm quá nhiều.
"Cô thật sự không đi cùng ta sao?"
Vốn dĩ Từ A Man muốn hỏi những lời này, kết quả bị giành trước. Nàng trả lời: "Nhị công tử hành thích Thái Tử, ta cũng có một phần trách nhiệm. Nhị công tử vì cứu ta mới tẩu hỏa nhập ma. Thân thể người đang suy yếu, nhất định cần có người chăm sóc." Đương nhiên, nếu Nhị công tử không phải đào phạm thì vẫn tốt nhất hơn, chung quy nàng thật sự sợ chết.
Lúc ấy Chu Văn Đống đưa Tiêu Triển trở về, nói là Mộ Cẩm mưu đồ đế vị, thừa dịp Hoàng Thượng sinh bệnh, ở bãi săn ngoài cung đem quân đánh Thái Tử.
Chu Văn Đống không có nói đến Từ A Man.
Lý Trác Thạch lo lắng cho thương thế của Tiêu Triển, khi đó chưa từng nghĩ tới lời nói của Chu Văn Đống. Hiện giờ nàng mới suy nghĩ cẩn thận, Tiêu Triển bắt cóc Từ A Man, là vì muốn bức Mộ Cẩm.
Nhưng... Việc này chẳng phải đã chứng minh, Từ A Man rất có vị trí trong lòng Mộ Cẩm sao?
Mê Truyện Dịch
Lý Trác Thạch: "Mộ Cẩm bị thương vì cô?"
"Đúng vậy." Tuy rằng khó có thể tin, nhưng bởi vì là lời của Thốn Bôn, Từ A Man sẽ tin.
Giận dữ vì hồng nhan, chỉ có thể là Tứ hoàng tử lớn lên ngoài dân gian mới có thể làm việc này. Nếu là Tiêu Triển, sợ là đem nguyên nhân hậu quả tính toán một lần rồi.