Lý Trác Thạch giương mắt nhìn: "Chúng ta không phải đi tây bắc sao?"
Mộ Cẩm nói: "Chúng ta đi Giang Châu trước."
- ---
Đã là Giang Châu, Từ A Man không khỏi nghĩ tới Tiểu Cửu.
Hay là, Nhị công tử muốn đặt chân tới chỗ của Tiểu Cửu? Tiểu Cửu đã thành thân, đã sớm cùng Nhị công tử chặt đứt quan hệ. Từ A Man làm sao không để ý.
Nào biết được Nhị công tử tìm chỗ trốn chạy, không phải là ngõ nhỏ Hạnh Hoa, mà là Phiêu Hương nổi danh ngàn dặm ở Giang Châu.
Giang Châu có rất nhiều rượu nổi tiếng, nghe tới tên, Từ A Man còn tưởng là tửu quán.
Sau khi tới, mùi hoa nức mũi, cửa ra vào có mấy cô nương nhu mỳ xinh đẹp đứng, cười như hoàng oanh, lả lướt hấp dẫn.
Lý Trác Thạch lập tức đen mặt, "Ta sớm đã nói, Mộ nhị công tử mê rượu háo sắc, đã là khâm phạm của triều đình, còn muốn tìm đến thanh lâu để mua vui."
Thốn Bôn tựa như không ngửi thấy mùi hoa, trên mặt vẫn là hộ vệ lạnh lùng. "Từ cô nương, Lý cô nương, chúng ta sẽ ở chỗ này ở vài ngày."
Những lời này nếu là Nhị công tử nói, Từ A Man khẳng định sẽ tức giận. Nhưng lại là Thốn Bôn nói, thì hết sức chính trực, nơi này phảng phất chỉ là một khách điếm bình thường.
Thốn Bôn giải thích: "So với khách điếm, nơi này càng an toàn."
Bốn người được thu xếp ở hậu viện của thanh lâu.
Rượt đuổi một đoạn đường, Mộ Cẩm mệt mỏi, vừa đến Phiêu Hương liền nghỉ tạm.
Mê Truyện Dịch
Thốn Bôn như một gốc cây Thiên Sơn thanh tùng, làm đẹp một vườn phồn hoa.
Một vị cô nương xinh đẹp ở thanh lâu đem cơm trưa tới, vừa buông mâm thì nũng nịu dò hỏi: "Nhị công tử đâu?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thốn Bôn trả lời: "Nghỉ ngơi."
Cô nương xinh đẹp nhìn Từ A Man cùng Lý Trác Thạch một cái.
Hai người không có tháo trang sức, vẫn là bộ dạng dịch dung. Cô nương xinh đẹp che miệng cười, "Nhị công tử ——"
Thốn Bôn lạnh lùng nói: "Nơi này không có chuyện của ngươi."
"Vâng." Cô nương xinh đẹp lui xuống.
Lời nói giữa chừng của cô nương xinh đẹp, đã động đến tâm Từ A Man. Nhị công tử đã quen sắc đẹp chó ngựa thời gian qua, hiểu rõ thanh lâu Giang Châu như vậy, chỉ sợ là đến không ít lần. Không, không phải không ít lần, là rất nhiều lần.
Nhị công tử vốn dĩ chính là người phóng đãng. Nàng oán thầm cũng không thay đổi được.
Lý Trác Thạch bị mùi hoa phấn làm cho đau đầu, kéo Từ A Man vào phòng: "Nam nhân Tiêu gia, một người ôn nhu săn sóc, một người phóng đãng không kềm chế được, kỳ thật, trong xương cốt đều m.á.u lạnh. Ta hiện tại lo lắng cho cô, đi theo Mộ Cẩm lâu rồi, đều không có chỗ tốt."
Từ A Man chớp chớp mắt: "Ta chỉ là một nha hoàn."
"Nha đầu ngốc, hai người ôm như vậy, cô vẫn là nha hoàn à." Mộ Cẩm thật là biết chiếm tiện nghi. Lý Trác Thạch càng nghĩ càng tức: "Tâm tư nam nhân tâm có thể yên ổn được bao lâu? Ai mà biết được, chính hắn cũng vậy, nói đúng ra chính là tính toán." Giống với Tiêu Triển hứa hẹn nàng là duy nhất, vĩnh viễn, hắn chắc đã có một chút thật lòng trong một khắc đó.
Từ A Man không hỏi Lý Trác Thạch gặp mâu thuẫn gì, mới lừa gạt Hoàng Thượng chạy ra cung. Khi ở Hướng Dương Thành, nghe Lý Trác Thạch nói qua chuyện xưa của nàng, cực kỳ giống lời nói diễn xuất của tiểu thư bi tình, "Lý cô nương, cô yêu Hoàng Thượng sao?"
Đột nhiên xuất hiện vấn đề. Lý Trác Thạch mới giật mình trả lời: "Rất yêu, rất thương." Yêu đến thâm trầm.
Từ A Man hỏi: "Vậy cô có thể nói một chút không, một nữ nhân thích một nam nhân là bộ dáng gì?"
"Trong lòng có hắn, nghĩ đến hắn, nhớ hắn, mọi chuyện đều vì hắn mà làm trước, lấy hắn làm trọng. Thời điểm yêu đến mãnh liệt, có thể vì hắn hy sinh hết thảy." Lý Trác Thạch nói cực kỳ thuận miệng, dừng lại một lúc, đáy lòng nàng cười khổ, mãnh liệt như vậy nhưng kết quả cũng phải từ biệt. "Từ cô nương, cô đối với Mộ Cẩm cảm giác thế nào?"
"Ta cũng không biết. Trước kia, ta ở trong phủ không khác gì những nha hoàn khác, có một người nói thích ta, khi đó tuổi ta còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, cảm thấy thích đối phương, thì quay lại lễ phép mà thích người ta. Có điều nhìn thấy hắn, ta cũng không cảm thấy vui vẻ. Có một lần hắn muốn kéo tay của ta, ta liền bỏ chạy. Lúc sau thì không có ai thích ta nữa. Tới Mộ phủ, bị Nhị công tử chiếm đoạt thì vào ở Yểm Nhật Lâu." Từ A Man một bên nghĩ lại, một bên nói: "Ta vốn định, về sau chạy trốn tới Bách Tùy, tìm một nam tử rộng lượng gả cho. Nhưng mà xảy ra chuyện với Nhị công tử, ta chạy không thoát, chỉ sợ về sau vẫn là ở cùng Nhị công tử. Lý cô nương, ta đối với Nhị công tử có phải là thích hay không?"
Từ A Man nói làm Lý Trác Thạch nhớ tới mình cùng Tiêu Triển lúc mới quen. "Mộ Cẩm chẳng lẽ chưa có nói qua lời ngon tiếng ngọt với cô sao?" Tiêu Triển lại trái lương tâm, nên dỗ dành, vẫn là mặt không đổi sắc nói cho nàng nghe.