"Mở cửa." Mộ Cẩm đuổi tới.
Từ A Man siết chặt đôi tay, nắm đến nỗi móng tay găm vào lòng bàn tay, nàng mới thở ra một hơi thật sâu, tiến đến mở cửa. "Nhị công tử, có chuyện gì không ạ?" Nàng cố gắng duy trì lễ phép nên có.
Hắn sờ cửa tiến vào: "Ta mất ngủ, muốn cùng ngươi nói chuyện."
"Vâng."
Mộ Cẩm thấy nàng đáp lại, vươn tay về phía nàng: "Từ Tiểu Man, qua đỡ ta đi."
"Ta tên là Từ A Man". Nàng đang một bụng tức giận, không muốn bày vẻ mặt vui vẻ với hắn. Nàng giận Nhị công tử, cũng giận chính bản thân mình. Nhị công tử và Thốn Bôn là hai nam nhân nàng quen thuộc nhất, nếu phải so sánh thì Thốn Bôn sẽ thắng tuyệt đối. Nhưng nàng lại phó thác sự tự do của mình cho Nhị công tử.
Nực cười, đúng là tức c.h.ế.t nàng.
Mộ Cẩm nhướng mày: "Nói, có phải lại làm mặt bánh bao rồi không?"
"Không." Từ A Man thở phì phì.
Mộ Cẩm tiến lên một bước, nghe nàng cãi lại, hắn kéo nàng vào trong lòng. Tay hắn dọc theo cánh tay của nàng hướng về phía trên, chọc nhẹ cằm nàng một cái. Bánh bao nhỏ lại xì hơi. "Có phải ngươi ăn bánh bao mà lớn lên không? Nói đi, lại giận dỗi cái gì?"
"Không có gì. Ta là một nha hoàn, nào dám giận dỗi Nhị công tử?"
"Đây mà là giọng điệu của nha hoàn hả? So với ta còn giống chủ tử hơn. Đừng cho rằng hiện tại ta không nhìn thấy gì thì có thể tỏ thái độ với ta. Ngươi không xứng với chức nha hoàn chút nào."
"Khi còn là nha hoàn thiếp thân của Tam tiểu thư, Tam tiểu thư thường xuyên khen ta khéo tay." Từ A Man chẳng những tỏ thái độ mà còn nhe răng trợn mắt với hắn: "Là người cướp ta đi."
"Lúc ngươi ở bên cạnh muội ấy cũng ăn nói thế này sao?" Mộ Cẩm nhéo mặt nàng, không nỡ buông ra, lại xoa xoa, "Ở chỗ của ta, ngươi mới có thể được đằng chân lên đằng đầu, xoay người làm chủ. Cho ngươi cơ hội tốt như vậy mà vẫn không biết quý trọng, còn nóng nảy nháo nhào."
"Ta xoay người làm chủ khi nào?" Còn không phải lúc nào cũng bị hắn dọa đánh gãy chân sao.
"Không xoay người làm chủ, ngươi chỉ cưỡi lên đầu ta thôi. Suốt ngày giận dỗi." Hắn nâng cằm nàng lên, "Đáng tiếc, ta không nhìn thấy. Chắc chắn là từ đầu đến chân giống hệt con sóc nhỏ." Mỗi khi thấy nàng như vậy, mọi sự giận dữ của hắn đều tiêu tan.
Nàng đẩy tay hắn ra: "Người đừng nhéo nữa."
Hắn lại phủ lên: "Người của ta thì ta mới nhéo."
"Thốn Bôn cũng là người của người, sao người không đi nhéo Thốn Bôn?"
Mặt mũi Mộ Cẩm tối sầm: "Ngươi lại giận dỗi cái gì?"
Từ A Man vẫn không hé răng nửa lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn vuốt ve cằm nàng: "Có phải Lý Trác Thạch nói xấu ta không? Nàng ta thích nhất là châm ngòi ly gián."
"Lý cô nương không phải người như vậy".
Mê Truyện Dịch
"Tạo phản à?" Mộ Cẩm vỗ vỗ eo Từ A Man: "Ngươi là người của ai? Dám nói tốt cho người ngoài?"
"Lý cô nương cũng đâu phải người ngoài."
"Giữa hai chúng ta, nàng ta chính là người ngoài."
Ai là "chúng ta" với hắn, hắn "chúng ta" với cô nương xinh đẹp đứng ngoài cửa kia kìa.
A Liên khoan thai đi tới, tiếng bước chân nhẹ nhàng như một con mèo thận trọng. Bóng dáng nhỏ nhắn, mềm mại, độc đáo của nàng ta in lên cửa sổ.
Mộ Cẩm tự hỏi, sao hôm nay nữ nhân trong lồng n.g.ự.c lại hung dữ như vậy, giận đến nỗi hắn không dỗ nổi.
A Liên lên tiếng: "Thốn Bôn công tử, bát đũa ta đã thu dọn xong rồi."
Một tiếng gọi y như chim oanh cất tiếng khiến Mộ Cẩm bừng tỉnh.
Từ A Man không mấy khi cáu kỉnh.
Trước kia dù hắn có uy h.i.ế.p nàng thế nào, nàng bực lắm cũng chỉ cãi lại hắn vài câu.
Tức giận trắng trợn như vậy cũng chỉ xảy ra hai lần. Mà tình cảnh trong hai lần đó đều có sự góp mặt của mỹ nhân khác, lúc nào cũng nũng nịu kêu vài tiếng "Nhị công tử".
Suy nghĩ trong đầu Mộ Cẩm chợt lóe.
Hắn ôm lấy n.g.ự.c trái, tuy kinh mạch đã được Lâm Ý Tri chữa trị, nhưng sự buồn bực đọng lại thật lâu vẫn chưa tiêu tán kia bỗng nhiên lại muốn chạy vọt ra ngoài. Hắn lại cảm nhận được chân khí nhảy vọt, nhưng dường như không giống với lần tẩu hỏa nhập ma khi trước, không thể ngăn được sự bành trướng lan tỏa.
Cổ họng dâng lên một trận tanh ngọt, hắn cố nuốt xuống.
Gân mạch lưu động ngày càng mạnh mẽ gấp gáp, tựa như muốn phá tan một tầng lá chắn.
Mộ Cẩm vội vàng đẩy Từ A Man trong lồng n.g.ự.c ra, ngay sau đó, hắn phun ra một búng m.á.u đen đặc quánh, b.ắ.n tung tóe trên mặt đất, nhìn mà ghê người.
"Nhị công tử!" Từ A Man cực kì hoảng sợ, nàng hô toáng lên: "Thốn Bôn mau tới đây! Nhị công tử lại hộc máu!"
Sau khi Lâm thần y lên núi, Mộ Cẩm vẫn luôn bình tâm tĩnh khí, ít khi có d.a.o động. Từ A Man cũng từng nghĩ, mỗi ngày Nhị công tử đều vừa tắm thuốc, vừa uống đan dược, vì sao vẫn không có sức lực.
Thốn Bôn gần như ngay lập tức xông tới, một tay đỡ lấy Mộ Cẩm: "Nhị công tử."