Số Phận Nhị Thập

Chương 253: Số Phận Nhị Thập



"Nhị công tử, tình huynh đệ của hai người thật độc đáo." Nàng nghe mà mặt không biểu cảm.

"Ta ghét hắn, nhưng cũng chưa đến nỗi hận. Hắn buông tha cho Mộ phủ chứng minh hắn chỉ xem mình ta là đối thủ. Quốc quân có rất nhiều biện pháp trừng trị thương nhân. Chung quy, Mộ phủ cũng chỉ có thể bảo vệ tính mạng. Cha ta biết rõ đạo lý này." Mộ Cẩm lại nói: "Nếu Tiêu Triển không như ta nghĩ, không để ý tới Lý Trác Thạch, hắn sẽ là một quân chủ xuất sắc giống như Tiên Hoàng. Có điều, ta vẫn muốn đánh cược."

"Đánh cược gì cơ?"

Đánh cược hắn yêu mà không biết, cầu mà không được, có non sông vạn dặm nhưng phải chịu cô độc một đời. Thế nhưng, Mộ Cẩm không trả lời. "Sao chúng ta lại nhắc đến hắn ta trong ngày vui như hôm nay?"

Cũng phải, "Vậy không nhắc đến nữa."

"Bây giờ còn giận dỗi nữa không?"

"Nhị công tử phun một ngụm m.á.u kia, cũng đem cơn giận của ta phun ra hết rồi." Có oán giận gì thì chờ hắn khỏi hẳn rồi tính tiếp.

"Không giận nữa?"

"Chỉ là việc cỏn con thôi, không có gì đáng giận cả." Biết rõ tính tình Nhị công tử rồi nhưng nàng vẫn bị lọt hố, nàng thấy giận chính bản thân mình hơn.

Mộ Cẩm khụ hai tiếng: "Có biết ngươi đến tột cùng là giận dỗi cái gì không?"

Từ A Man đáp cho có lệ: "Dỗi Nhị công tử đó, dỗi công tử mắng ta không đúng phận nha hoàn."

Mê Truyện Dịch

Hắn vừa giận vừa cười: "Sai trình tự rồi, ta nói ngươi không đúng phận nha hoàn, nhưng đó là sau khi ngươi giận dỗi. Bây giờ ta hỏi nguyên nhân làm sao ngươi lại tức giận. Ta phun ra mấy ngụm m.á.u cũng phun ra luôn cả sự giận dỗi của ngươi, về sau nếu ngươi lại giận, ta không còn m.á.u để phun nữa thì phải dỗ ngươi thế nào? Ngươi sẽ giận dỗi đến sang năm à?"

"Băng dày ba thước không chỉ vì một ngày lạnh. Nhị công tử ngày thường luôn bắt nạt ta, ủy khuất của ta chất đống thành núi, hôm nay mới bạo phát." Nhị công tử rối rắm vấn đề giận dỗi không này làm gì, nàng có thèm so đo nữa đâu.

"Miệng lưỡi sắc bén, tránh nặng tìm nhẹ." Mộ Cẩm ôm nàng, mới dỗ dành nàng có hai câu như vậy, hương thơm đã phảng phất qua đầu mũi. "Chúng ta đã lâu không có làm. Giờ đã giờ nào rồi?"

"Không biết canh mấy, nhưng mặt trời vẫn chưa lặn." Lý cô nương nói chí phải, Nhị công tử đúng là phòng đáng tùy tiện, không phải người tốt lành lương thiện gì. Còn không bằng trò chuyện với Thốn Bôn, phải xem nàng có tự mình rút khỏi tàng cây lệch tán này của Nhị công tử được không đã. Từ A Man lựa lời khuyên bảo: "Nhị công tử, chờ thân thể người khỏe hẳn đi, nơi này là thanh lâu, có rất nhiều cô nương xinh đẹp."

"Nghe khẩu khí này, lại dỗi rồi." Trước kia sao hắn lại không nhận ra nàng là một bình dấm chua nhỉ?

"Nhị công tử nghỉ tạm đi, ta đi trước."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng đỡ đỡ trâm cài, chuẩn bị đứng dậy.

Mộ Cẩm ngay lập tức ôm lấy nàng, ôm thật chặt, "Ngốc muốn chết, sao lại ngốc vậy chứ." Hắn đã nói rõ ràng, về sau người bên gối hắn chính là nàng, nào có chuyện đi tìm cô nương xinh đẹp khác. "Đây là lần thứ hai ta đến thanh lâu này."

Chắc hẳn lần đầu tiên đến thoải mái lắm. "Vâng." Nàng biến thành Từ A Man lạnh nhạt bình đạm.

"Ông chủ thanh lâu là bằng hữu của cha ta. Ông ấy đề phòng một khi ta gặp chuyện thì có thể đến đây tị nạn nên mới dẫn ta theo." Mộ Cẩm gối đầu trên vai nàng, "Ta không có chút quan hệ nào với các cô nương ở đây."

"Vậy..." Từ A Man lẩm bẩm: "Sao A Liên lại gọi người mềm mại như vậy?"

"Nàng ta mềm mại thì cũng chỉ đến đưa cơm thôi mà."

"Nhưng người cũng đáp lại đó thôi." Nàng cũng bắt chước mềm mại theo, hắn lại lạnh lùng đốp một câu "Trúng tà rồi hả?".

"Nàng ta gọi thì ta đáp một tiếng thôi." Hắn ngẩng đầu, hắng giọng một cái. Lời nói nhỏ nhẹ thân mật giữa nam và nữ, hắn không được tự nhiên lắm: "Vậy sau này, khụ, thì..., ngươi... khụ khụ, thay ta đáp lại nàng ta là được".

"Nhị công tử, ta có thể dọn dẹp, nấu cơm cho người nha."

"Ngươi đừng làm mấy việc đó, ở đây có đầu bếp rồi."

"Nha hoàn thiếp thân không phải là làm mấy việc như vậy sao?" Tóm lại là không thể trên giường làm việc, dưới giường rảnh rỗi chứ.

"Ngươi... đúng là ngốc nghếch." Đầu óc không hiểu sao lại vòng một đường. Nói là nha hoàn thiếp thân nhưng đời này của hắn đã dán nha hoàn này lên đầu quả tim mất rồi. "Ta bảo ngươi đừng làm thì ngươi không được làm."

"Vâng."

"Chờ ngày sau yên ổn, ta sẽ tới nhà cha mẹ ngươi bái phỏng, lúc đó ngươi không còn là nha hoàn thiếp thân của ta nữa. Lần đó ta đi gặp Tô lão gia là nói chuyện qua loa cho xong." Mộ Cẩm trịnh trọng nói: "Nhưng gặp cha mẹ ngươi thì không thể thế được."

Đây đã là câu nói trắng trợn nhất từ trước tới nay của Mộ nhị công tử, hắn mong nó có thể gõ tỉnh cái đầu gỗ của Từ A Man.

Kết quả, một lúc lâu sau cũng không thấy nàng đáp lại.