Mộ Cẩm giận dỗi: "Không muốn nói nữa."
Từ A Man: "..." Vậy nàng chỉ có thể an tĩnh ngồi ở chỗ này ai oán.
Mộ Cẩm nhẫn nhịn. Nhất thời nhịn đến nỗi mắc nghẹn, lui một bước thì lại buồn bực không vui. Nhịn cái gì mà nhịn. Hắn chìa lòng bàn tay về phía nàng.
Mộ Cẩm còn chưa nói câu nào, Từ A Man đã tự giác đặt tay mình lên.
Hắn nói: "Ta đã thừa nhận." Cô nương chính mình nhìn trúng, có ngốc hơn nữa hắn cũng nhận. "Về sau sẽ không có cô nương thanh lâu nào nữa, vậy nên..." Hắn nắm tay để lên môi, mơ hồ nói: "Nàng chính là... người duy nhất bên gối ta." Mấy chữ phía sau gần như không nghe được.
Nàng lại bỗng nhiên nghe rõ, sững sờ ngay tại chỗ.
Mộ Cẩm lại trở về quý công tử kiêu ngạo, "Nàng hiểu chưa?"
"Vâng."
Mộ Cẩm: "..."
Hai người lần thứ hai trầm mặc, hắn lại hỏi, "Nàng không còn lời nào muốn nói sao?"
"Vâng, không có." Từ A Man vẫn đang trong cơn hoảng hốt. Trước kia, khi Nhị công tử muốn g.i.ế.c nàng, đầu óc nàng xoay chuyển cực nhanh, lời nói dối chỉ cần há miệng là bật ra. Lúc này Nhị công tử muốn thu nàng làm người bên gối duy nhất, não nàng ngược lại lại bất động, chỉ biết cứng nhắc "Vâng" một tiếng.
Mộ Cẩm buông lỏng bàn tay nàng: "Ta muốn đi ngủ, đừng phiền ta."
Từ A Man: "Vâng."
Hắn xoay người nhắm mắt, tự nhiên thấy buồn cười.
Rõ ràng là phải để nàng một lòng với hắn. Sao lại nhất thời không nhịn được? Hắn lại nói ra trước rồi.
Trong vở kịch đã nói, ai yêu trước người ấy thua. Mộ Cẩm trước nay vẫn chưa thua lần nào, trong trận chiến với Tiêu Triển cũng không thua, thành khâm phạm triều đình cũng chưa từng. Duy chỉ có giờ khắc này, hắn lại chịu thua trước một tiểu nha đầu.
- ---
Buổi tối, Từ A Man ôm đầu gối ngồi trong thùng tắm.
Chốc lát lại phải gặp Nhị công tử, nàng nên làm gì bây giờ?
Nàng vốc nước ấm lên, vỗ về gương mặt mình.
Trước giờ, Từ A Man luôn ngóng trông Nhị công tử thích nàng, giúp nàng nhặt về một cái mạng. Đến khi hắn thật sự thích, nàng lại cảm thấy mê mang. Biết rõ Nhị công tử không phải một nam nhân tốt, nhưng trong lòng lại vì hắn mà vui mừng sung sướng.
Nàng vuốt ve khóe miệng mình đang giơ lên. Nên cảm thấy vui vẻ. Tứ hoàng tử thích nàng, dường như có thể tôn quý như Lý cô nương rồi. Nhưng nàng cũng sợ hãi, không biết hắn có thể thích nàng bao lâu? Một năm? Hai năm?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng cần được Nhị công tử hứa hẹn nhiều hơn nữa mới được.
Miên man suy nghĩ, mãi cho đến khi nước lạnh nàng mới đứng dậy.
Cùng ở trên tầng trên như nhau, Từ A Man có phòng riêng của mình nhưng mỗi đêm nàng vẫn chung giường với Nhị công tử.
Buổi chiều nháo một hồi, bây giờ cùng nhau gặp mặt vẫn có chút xấu hổ.
Mê Truyện Dịch
Nàng làm như không có việc gì mà gọi: "Nhị công tử." Vẫn là ngữ khí trước kia của tiểu nha hoàn.
Mộ Cẩm đắp chăn kín mít, ngón tay giật giật, cuối cùng hắn kéo chăn xuống, nhưng cũng chỉ kéo đến chóp mũi. "Ừ." Nói xong, hắn lại thanh thanh giọng: "Nghỉ ngơi sớm chút."
"Vâng." Từ A Man vẫn coi như không có việc gì, bò lên trên giường.
Hương thơm quét qua trước mặt Mộ Cẩm.
Trước đó hắn phân phó thanh lâu bê vào phòng Từ A Man một thùng nước ấm. Hắn không muốn quản Lý Trác Thạch, nhưng nghe Từ A Man nói, Lý Trác Thạch cũng đã bôn ba một ngày một đêm, Mộ Cẩm cũng vì quân cờ tương lai tròn trịa này mà cố gắng, hắn lại gọi người bê thêm một thùng nước.
Bên cạnh hắn chính là tiểu mỹ nhân vừa tắm rửa xong.
Từ A Man nằm ngay ngắn xong, nàng liếc mắt nhìn Mộ Cẩm. Nếu là trước kia, Nhị công tử sẽ vòng qua ôm eo nàng, có khi sẽ chôn mặt trên vai nàng, thi thoảng nói một vài lời không xuôi tai cho lắm, làm cho má nàng phát ngứa.
Lúc này, đợi hồi lâu, lồng n.g.ự.c ấm áp cũng chưa dựa lại đây.
Mộ Cẩm đắp chăn cho nàng, chính hắn lại đắp một cái chăn khác.
Đồng giường khác mộng chính là thế này rồi, Từ A Man mếu máo.
Ban đêm lạnh lẽo, có nam nhân cho nàng một chiếc giường ấm áp khiến nàng thoải mái hơn nằm một mình nhiều. Chân nhỏ nàng co lên, cả người rụt vào trong ổ chăn.
Không bao lâu sau, nàng lại nghe thấy Nhị công tử ho khan.
Khụ vài cái, Mộ Cẩm trầm giọng nói: "Việc hôm nay có chút đường đột, nếu nàng không để trong lòng, vậy cứ coi như chưa có gì xảy ra đi."
Từ A Man trợn mắt nhìn chăn phượng thêu hoa đỏ thẫm. Nàng há miệng thở dốc, phát hiện ra yết hầu nàng cũng nghẹn một cục bông, nàng học theo mà ho hai tiếng, đáp: "Dạ."
Hắn liếc nhìn nàng một cái, "Đáp mỗi một câu như vậy, nàng ho cái gì mà ho?"
"Cổ họng không thoải mái thì không được ho sao?" Từ A Man xốc chăn lên, thò ra một nửa khuôn mặt.
"Ừ." Hắn ăn miếng trả miếng, cũng quăng cho nàng một chữ, đắp chăn lên chuẩn bị đi ngủ.
Hai người cùng giường lâu như vậy rồi, nhưng đây là đêm xấu hổ nhất. Ánh nến ngưng đọng lại không khí giữa đôi nam nữ, đang yên lặng nhảy múa bỗng nhiên vụt tắt.