Lý Trác Thạch lẩm bẩm: "Có lẽ nào là thủ hạ của Chu Văn Đống?"
"Không cần biết là ai, dù sao cũng là nhắm đến chúng ta." Thốn Bôn chấp kiếm: "Lý cô nương, đao kiếm không có mắt, cô tránh sang bên một lát đi." Đây chỉ là lời khách sáo, hắn biết, nàng nhất định sẽ nghênh chiến.
Quả nhiên, Lý Trác Thạch tiến lên: "Nếu đã là nhắm vào chúng ta, ta chẳng có lý do để không nghênh chiến."
Thích khách không có nguyên tắc không đả thương nữ nhân, lạnh mặt nhìn hai người trước mặt.
Cả hai người đều mặc y phục nam giới. Một người trong đó nhìn thì chẳng ra nam chẳng ra nữ.
Thốn Bôn cố ý nhử hắc y nhân rời đi, tấn công cực kỳ hung mãnh, bức cho hắc y nhân liên tục phải lùi về sau.
Trong mắt Lý Trác Thạch, Từ A Man chỉ là một người vô tội trói gà không chặt. Vì thế, Lý Trác Thạch đi theo Thốn Bôn, cùng nhau bức đám hắc y nhân phải rời khỏi con phố này.
Đám hắc y nhân phát hiện ra ý đồ của Thốn Bôn.
Phải bắt sống Mộ Cẩm, còn lại đều có thể giết. Mấy tên hắc y giỏi việc bắt giữ bay trở về phía Mộ Cẩm, những tên còn lại kiềm chế Thốn Bôn.
Đối thủ ít đi, Thốn Bốn ngược lại không địch lại, muốn quay về kéo Lý Trác Thạch lui về phía sau.
Lý Trác Thạch hung hăng đá hắc y nhân đang hướng tới, muốn đi giải vây cho Thốn Bôn, lại bị hai hắc y nhân chạy tới cuốn lấy. Võ công nàng không bì kịp Thốn Bôn, bị nhiều hắc y nhân vây quanh, nàng đành bại lui.
Trong lúc hỗn loạn, có ai đó hướng về phía Lý Trách Thạch đánh một chưởng.
Nàng lập tức khí huyết cuồn cuộn, tứ chi như bị dỡ ra, hai chân mềm nhũn, ngã xuống.
Thốn Bôn kịp thời lao đến đỡ, kêu to: "Hoàng Phi."
Đám hắc y nhân nghe thấy câu này, vội vàng thu kiếm.
Lý Trác Thạch mặt tái nhợt nằm trên mặt đất, đôi môi run run, đến đầu ngón tay cũng mất tri giác: "Ta..." Nàng gian nan mà thốt ra một chữ, rồi gục đầu, bất tỉnh nhân sự.
Đám hắc y nhân nhìn nhau, chỉ sợ đây thực sự là Hoàng Phi. Chủ tử nói, Hoàng Phi nhất định không được để tổn thương dù chỉ là một sợi tóc.
Thốn Bôn đặt ngón tay lên mũi Lý Trác Thạch thăm dò, sau đó lạnh lùng hướng mắt về phía đám hắc y nhân: "Các ngươi đã g.i.ế.c c.h.ế.t phi tử của Hoàng Thượng."
Đám hắc y nhân đã đi tìm tung tích Hoàng Phi bấy lâu, bức họa có, tên cũng có, nhưng Lý Trác Thạch lại cải trang, bộ dạng khác hẳn với bức họa. Hơn nữa, ánh trăng m.ô.n.g lung, đám hắc y nhân chỉ nhận được lệnh bắt sống Mộ Cẩm, nào ngờ ở đây còn có một Hoàng Phi.
Lý Trác Thạch không biết còn sống hay đã chết, hắc y nhân muốn tiến lên đoạt người, hướng thẳng về phía Thốn Bôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thốn Bôn nhảy lên, cách Lý Trác Thạch vài bước.
Gã hắc y nhân cầm đầu cẩn thận nhìn lại khuôn mặt nàng, tuy có nếp nhăn, có vết bớt, nhưng ngũ quan thực sự là của Hoàng Phi.
Hắn nhanh chóng kiểm tra hô hấp của nàng.
Không có...
Hắn muốn bắt mạch cho nàng, lại bị Thốn Bôn vung kiếm ngăn trở: "Không được động vào t.h.i t.h.ể Hoàng Phi."
Mê Truyện Dịch
Hoàng Phi đã chết, bọn họ cũng không sống được. Nhiệm vụ đêm nay cũng thất bại...
- ---
Lại nói đến Mộ Cẩm bên này.
Khi bị đám hắc y nhân ngăn lại, Mộ Cẩm vỗ vỗ lưng Từ A Man, trấn an nàng: "Đừng sợ, có ta ở đây."
Trường kiếm của thích khách như muốn chặt đứt mặt trăng, tia sáng vỡ vụn lóe lên trước mắt Từ A Man, nàng hoảng đến mức nhắm chặt mắt lại.
Bóng dáng của mấy người họ kéo dài trên đường phố, những cái bóng linh hoạt thoắt ẩn thoắt hiện, trong đêm yên tĩnh, tiếng trường kiếm va vào nhau vang lên sắc bén chói tai, dọa chim chóc xung quanh bay đi mất.
Từ A Man cảm thấy mình như đang bay lên, tiếng gió thổi vun vút bên tai nàng. Chân nàng không chạm đất, chỉ đành tựa vào ngón tay thon dài của Mộ Cẩm đang đặt trên eo. Dù đang sợ hãi, nàng cũng biết mình không thể khiến Nhị công tử phân tâm, vì thế nàng gắt gao cắn môi, đem nỗi sợ hãi sống c.h.ế.t nuốt xuống.
Một lát sau, bốn phía yên tĩnh, nàng mới dám ngẩng đầu lên nhìn.
Quả thực vô cùng yên tĩnh, có điều, trước mặt có năm hắc y nhân chắn đường.
Từ A Man bất giác mà ôm chặt Mộ Cẩm. Nhị công tử trên mặt buộc một dải khăn, điều này không nghi gì nữa, đã nói cho thích khách biết hắn có bệnh ở mắt. Vào lúc sinh tử này, có phải nàng nên nỉ non một câu: Nguyện được c.h.ế.t cùng ngày cùng tháng cùng năm? Nghĩ thì nghĩ, nàng vẫn không dám nói gì.
Mộ Cẩm mở miệng trước: "Từ Tiểu Man, ta vẫn còn nợ nàng một chuyện."
Đây hẳn là di ngôn lúc lâm chung rồi. Hốc mắt nàng dần đỏ lên.
"Ở sòng bạc Lĩnh Châu, bị hai tên đại hán lỗ mãng cướp mất công, lòng ta đầy sự bất mãn. Đêm nay, rốt cuộc cũng có thể đòi lại rồi."
Từ A Man: "..." Còn chuyện gì cơ chứ, chờ đến lúc an toàn rồi nói không được sao.
Mộ Cẩm nhẹ nhàng kéo tấm khăn che mắt xuống, gió đêm thổi một bên khăn bay phấp phới, phất qua đuôi lông mày hắn.