"Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi." Đầu gối hắn bị nàng dẫm lên, vậy mà hắn lại cười vui vẻ: "Ta đã làm Tiểu Man đáng yêu của ta lo lắng. Ta có tội, ta cũng biết tội rồi. Nói đi, muốn ta bồi thường thế nào?"
"Người cho rằng người xin lỗi, ta sẽ tha thứ sao?"
"Vậy nàng muốn thế nào?"
Từ A Man đẩy đẩy hắn: "Ngủ trên mặt đất đi." Nói xong, nàng liền cuốn luôn cả chăn của hắn. Cho hắn lạnh chết.
Mộ Cẩm mất đi giai nhân trong ngực, lập tức nhận sai: "Cho ta một cơ hội, sau này nhất định sẽ nghiêm túc chuộc tội thứ hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy cho nàng."
Trong nháy mắt ổ chăn lại lăn về bên người nàng, nàng trách cứ: "Sao người có thể vô lại đến vậy?"
"Ta có vô lại thì cũng là vô lại với nữ nhân của ta."
Đúng là y như tên vô lại. "Hừ."
"Được rồi, đừng giận nữa." Mộ Cẩm trìu mến mà nâng cái mặt bánh bao của nàng lên, "Nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai chúng ta liền đi."
"Dạ, ta ngủ trước. Khi nào tính sổ người sau." Nói xong, nàng lại rúc vào lồng n.g.ự.c hắn.
- ---
Với thân phận đào phạm của Mộ Cẩm, thương đội hoàn toàn không biết gì. Khi thích khách tập kích, bọn họ không đi cùng thương đội để tránh liên lụy.
Khi từ biệt với người dẫn đầu, Mộ Cẩm cho hắn ba thỏi vàng.
Hắn ước lượng thỏi vàng trên tay, lưu luyến không nỡ để bọn họ rời đi.
Thốn Bôn mua một chiếc xe ngựa, đi trước tới biên cương Tây Bắc.
Sáng dậy sớm, lại đi vội, đến tận lúc lên xe ngựa, Lý Trác Thạch mới hỏi: "Chuyện tối hôm qua là thế nào?" Nàng dù có vô dụng cũng không đến mức bị đánh một chưởng đã hôn mê.
Xe ngựa xóc nảy liên tục, không pha trà được.
Mộ Cẩm cầm lấy ấm nước, uống một ngụm rồi mới nói: "Lý cô nương, đêm qua Lý Trác Thạch đã bị thích khách Hoàng Thượng phái tới g.i.ế.c c.h.ế.t rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mọi thứ đều phối hợp vô cùng hoàn hảo, bao gồm cả đám hắc y nhân.
Đám hắc y nhân chợt nghe Thốn Bôn nói đây là Hoàng Phi thì liền phân tâm khỏi nhiệm vụ chính của mình.
Thốn Bôn bôi lên mũi Lý Trác Thạch một loại phấn phong bế hơi thở, khiến cho hắc y nhân trong lúc mất bình tĩnh sẽ xác nhận Lý Trác Thạch đã tử vong, rồi ngăn không để cho gã hắc y có cơ hội bắt mạch.
Không biết thật giả, sinh tử không rõ. Đám hắc y nhân sẽ lĩnh đủ.
Lý Trác Thạch nhìn về phía Thốn Bôn: "Nói như vậy, ngày hôm qua ngươi cố ý không địch lại đối thủ, để cho bọn hắc y nhân hướng vào ta?"
"Đúng vậy." Thốn Bôn ngồi bên cửa xe ngựa, nói: "Lý cô nương, mạo phạm rồi."
"Nếu đã là đồng minh, tại sao lại không nói kế hoạch này cho ta?" Hại nàng vô duyên vô cớ phải ăn một chưởng, đến giờ vẫn còn đau. Sáng nay, nàng bỗng cảm thấy một chưởng này chỉ có thể do Thốn Bôn gây ra. Chưởng đánh chỉ làm thương nhẹ bên ngoài, nếu là thích khách sát thủ tập kích thì nào có chuyện hạ thủ lưu tình.
Thốn Bôn không trả lời.
Mê Truyện Dịch
Mộ Cẩm lên tiếng: "Kế hoạch nghĩ ra giữa lúc hấp tấp, Thốn Bôn cũng đành tùy cơ hành sự."
Lý Trác Thạch lại hỏi: "Vậy các ngươi muốn đưa ta đi đâu?"
"Lý cô nương liệu đã từng nghe đến Tả tướng quân đóng giữ biên cương Tây Phụ Quan, Tả Phi Hoa?"
"Đương nhiên. Cha ta năm đó ở Tây Phụ quan đại chiến với Bách Tùy, vị Tả tướng quân này là thuộc hạ cũ của cha ta. Sau này, cha ta có mâu thuẫn với Tiên Hoàng nên từ quan, Tả Phi Hoa liền thăng chức lên làm Tả tướng quân." Lý Trác Thạch nói: "Năm đó, Tả tướng quân muốn rời đi cùng với cha ta. Cha ta nói thẳng, ông từ quan chỉ vì Tiên Hoàng không còn tín nhiệm, chỉ là thù oán cá nhân. Cha ta khuyên Tả tướng quân nên quay về quân đội vì nước mà dốc sức. Sau này cũng ít khi nghe được tin tức của Tả tướng quân."
"Tả tướng quân vẫn luôn ở lại Tây Phụ quan. Ta muốn đưa cô tới quân doanh, để Tả tướng quân chiếu cố."
"Tả tướng quân?" Lý Trách Thạch ngày đó đoán không sai, Thốn Bôn đã khoanh một vòng tròn lên bản đồ, đó chính là nơi đóng quân. "Ông ấy là tướng quân Đại Tễ." Nếu đã là tướng quân Đại Tễ, vậy cũng chính là võ quan của Hoàng thượng, sao có thể để cho phi tử bỏ trốn ẩn náu?
"Ông ấy năm đó cùng với La Sát tướng quân chinh chiến sa trường, cũng có chút giao tình với Tiên Hoàng. Tả tướng quân coi Tiên Hoàng như tín ngưỡng, mà ta là Tứ hoàng tử của Tiên Hoàng, cho dù ta không có binh phù, Tả tướng quân vẫn sẽ nể mặt ta."
Hắn nói lưu loát dễ dàng, Lý Trác Thạch lại nhíu mày: "Vì sao ngươi lại chọn Tả tướng quân?"
"Chuyện khác không tiện nhiều lời." Mộ Cẩm nói: "Tiểu Man muốn ta tìm cho cô một nơi để sống ổn định. Giấu cô trong quân doanh, Hoàng Thượng sẽ không thể nghĩ ra được. Tuần bổ hay thích khách lại càng không đi điều tra một nữ nhân trong quân doanh. Cô là đời sau của La Sát tướng quân, muốn trở thành binh lính hay thành nữ tướng đều được. Tả tướng quân sẽ đặc biệt chiếu cố cô."