Số Phận Nhị Thập

Chương 27: Số Phận Nhị Thập



"Mạnh lên." Mộ Cẩm không hài lòng động tác của nàng, "Ngươi là dỗ ngủ hay đ.ấ.m lưng?"

Nhị Thập dùng lực, hung hăng đánh lưng hắn.

Hắn thoải mái hít lên một tiếng: "Ngươi đến trong phủ bao lâu rồi?"

"..."

Mê Truyện Dịch

"A, đã quên ngươi bị câm."

Một lát qua đi.

"Sớm biết thì lúc trước." Mộ Cẩm không đầu không đuôi nói: "Sẽ không cho ngươi độc dược." Chỉ mình hắn nói chuyện, nhàm chán.

- ---

Dân gian tương truyền, đương kim thái tử Tiêu Triển, đêm lễ thành niên ấy vậy mà lại ngủ tại Phù Nhung Hương.

Bao nhiêu người như thể được đứng vây quanh giường thái tử xem chuyện, đem đêm lễ thành niên mồm năm miệng mười kể ra, không có bỏ qua bất cứ chi tiết nhỏ nào.

Vì sao thái tử lại để đông đảo mỹ nữ ở trong cung, đến cái thanh lâu bình dân để hoàn thành lễ thành niên, dân chúng cũng không dám miệt mài tìm hiểu. Phong nguyệt hoàng thất, văn chương sách vở viết quá nhiều, cũng không rõ được thực hư. Bách tính trăm họ lấy đây làm mồi lúc nhậu, tự an ủi mình, hoàng thành cũng chỉ có vậy thôi.

Phù Nhung Hương là hoa lâu đệ nhất kinh thành.

Thập Ngũ là nữ nhân được Mộ Cẩm chuộc từ thanh lâu ra. Nàng không muốn trở lại, ôm chặt lấy Mộ gia không bỏ. Nhưng mà Thập Ngũ lớn lên từ nhỏ ở thanh lâu, Nhị Thập nếu muốn học kỹ xảo phong nguyệt, cần gì phải xuất phủ?

Nói cho cùng, chính là do vị gia này muốn giày vò người khác thôi.

Xe ngựa dừng lại.

Giọng Thốn Bôn trầm thấp truyền đến, "Nhị công tử, đến rồi."

"Ừm." Mổ Cẩm mở mắt, nói Nhị Thập: "Đấm lưng lại có thể khiến ta ngủ mất, chỉ có ngươi thôi đấy. Cái này của ngươi chính là kỹ năng tốt nhất để bảo vệ tính mạng. Nghĩ đến ngươi còn có tác dụng này, ta tự nhiên sẽ lưu ngươi một mạng."

Nhị Thập hận không thể trực tiếp đem thiết chùy, nện c.h.ế.t hắn.

Tiểu lâu của Phù Nhung Hương ở bên cạnh Vạn Bích Hồ, hàng liễu xanh bên bờ chia cắt cái trong trẻo của nắng trời. Bên hồ có mấy thuyền hoa đang đậu, trên boong thuyền cờ hoa dựng thẳng đẹp đẽ.

Nhị Thập chưa từng thấy qua loại chiến trận như thế này.

Mộ Cẩm tiêu sái mà mở quạt xếp, nói: "Tháng này có cuộc thi hoa khôi."

Nhị Thập kéo bước chân, đi chậm rãi, cố ý cùng Mộ Cẩm kéo xa khoảng cách. Nàng lúc này lại càng gần Thốn Bôn. Bởi vậy, Mộ Cẩm có giải thích thì cũng không có lọt vào tai nàng.

Nhị Thập đảo mắt nhìn, Thốn Bôn một mạch phi xe ngựa đến đây, trên trán còn dư lại vài giọt mồ hôi, vài cái còn đọng trên mặt.

Mộ Cẩm chỉnh tề khép cây quạt, nhẹ nhàng cười hỏi: "Thốn Bôn, ngươi lần trước là chọn trúng vị cô nương nào?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhị Thập thu hồi ánh mắt, bắt đầu nhìn đông nhìn tây.

Thốn Bôn cúi đầu: "Hồi bẩm Nhị công tử, không có."

Trước lầu Phù Nhung Hương, một vị bảo nương đại hoa váy tím, mắt sáng như thấy hoàng kim, ngân bạc, nàng vung lấy một chiếc khăn thêu hồng đào, nhiệt tình chào: "Mộ công tử!"

(*Bảo nương: tú bà, chủ kỹ viện)

Cái khăn thêu kia, Nhị Thập có chút quen mắt.

"Mộ công tử, hoan nghênh hoan nghênh." Trân nương là bà chủ của Phù Nhung Hương, tầm hơn 30 tuổi, dáng điệu vẫn còn thướt tha. Trên mặt bôi phấn dưỡng nhan, dưới ánh mặt trời phản chiếu chút châu quang. "Ngài rốt cuộc cũng tới."

Mộ Cẩm trực tiếp hỏi: "Doanh Doanh đâu?"

"Biết được ngài muốn tới, nàng đã chuẩn bị xong." Khăn thêu tại ngón tay giữa của Trân nương tung bay.

Nhị Thập nhìn không dời mắt, nhận ra đây là khăn nàng thêu.

"Ừm." Mộ Cẩm nhìn về phía chiếc thuyền hoa có cờ hoa mẫu đơn, "Doanh Doanh ở trên thuyền?"

Trân nương lên tiếng: "Dạ, dạ."

Mộ Cẩm quay người đi đến.

Nhị Thập đuổi kịp.

"Ai..." Trân nương lên tiếng ngăn lại Nhị Thập, con mắt cay nghiệt đem Nhị Thập từ trên xuống dưới đánh giá một phen. "Mộ công tử, vị này là..."

Thanh lâu tốt xấu lẫn lộn, không thiếu việc lạ. Trân nương từng thấy nam nhân mang theo nữ nhân đến dạo Phù Nhung Hương, nhưng việc này phát sinh trên người Mộ Cẩm, cảm thấy cực kỳ lạ thường.

"Nàng là người của quý phủ ta..." Mộ Cẩm nghĩ nghĩ, nói: "Là nha hoàn."

"Ai?" Trân nương còn tưởng rằng, Nhị công tử đây là đưa nữ nhi tới chỗ nàng. "Nàng muốn đi theo vào sao?"

"Ừ." Mộ Cẩm lên thuyền hoa.

Thốn Bôn dừng lại bên hồ, ôm kiếm ngồi trên cây.

- ---

Hỗ Doanh Doanh khom gối hành lễ, ngẩng đầu thấy Nhị Thập, ngữ khí câu hỏi cũng giống với bảo nương: "Mộ công tử, vị này là..."

Mộ Cẩm cũng trả lời y hệt: "Nha hoàn."

"Đây là lần đầu tiên nhìn thấy nha hoàn của Nhị công tử a." Hỗ Doanh Doanh kinh ngạc. Nàng chỉ thấy qua hộ vệ của Nhị công tử, cũng là một nam nhân thập phần tuấn tú. Nhị công tử mang nha hoàn đi ra ngoài, vốn là kỳ lạ hiếm có, huống chi còn đến thanh lâu. Hỗ Doanh Doanh còn cơ hồ cho rằng, Nhị công tử tới đây là để đập phá hư quán.

Mộ Cẩm giải thích nói: "Nha hoàn phải lập gia đình mà lại không có kinh nghiệm nam nữ, đưa nàng tới để mở mang kiến thức." Nói như hợp tình hợp lý, nói như thể lẽ thường tình.