Mộ Cẩm chậm rãi nói: "Ta còn có kế hoạch ở lại Bách Tùy chơi một khoảng thời gian, tiếp theo sẽ quá cảnh tới Đông Chu. Đông Chu nằm ven biển, nàng lớn như vậy vẫn chưa từng thấy biển."
"Nhị công tử, Từ cô nương hiện tại đang có hỉ." Không phải suốt đời đều có hỉ. "Tương lai vẫn có thể cùng Nhị công tử du hành tứ phương."
Mộ Cẩm nghẹn họng, lại thất thần.
Thốn Bôn nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, Nhị công tử. Khi thuộc hạ đưa đại phu về, nhận được tin tức người đưa từ Đại Tễ truyền tới. Là về Hoàng Thượng."
Mộ Cẩm lúc này mới ngồi thẳng: "Quốc quân Đại Tễ thế nào rồi?"
Mê Truyện Dịch
"Hai nước qua lại thư từ chậm chạp, phong thư này được gửi vào đại lễ đăng cơ, hôm nay nhận được, đại lễ đã trôi qua được một tháng."
"Tiêu Triển rốt cuộc phải gánh vác thiên hạ trên vai, không thể như ta buông tay không quản được."
Thốn Bôn dò hỏi: "Nhị công tử, chuyện của Lý cô nương, người thực sự nắm chắc không?"
"La Sát tướng quân không còn là võ quan triều đình, Tiêu Triển muốn kết đồng minh thì thiếu gì cách, với ngạo khí của hắn, nếu không phải vì tâm tư nào đó thì tuyệt sẽ không hạ mình cầu thân một dân nữ." Mộ Cẩm nói: "Có điều, ta cũng không thể chắc chắn mười phần, chỉ khoảng sáu bảy phần mà thôi, cho nên ta mới đánh cược một phen. Chờ tới đại lễ phong hậu xem Tiêu Triển sẽ phản ứng thế nào."
"Vâng."
Mộ Cẩm giương mắt: "Lời đại phu dặn ngươi nhớ kỹ rồi chứ."
"Vâng."
"Ta cảm thấy chuyện này so với chuyện làm khâm phạm triều đình còn khó giải quyết hơn." Mộ Cẩm biểu cảm ngưng trọng. Đánh đánh g.i.ế.c giết, hắn cũng chẳng ngập ngừng, nhưng hắn hoàn toàn không biết gì về chăm sóc thai phụ.
"Thốn Bôn, đi mời một người tới đây chăm sóc." Nói xong, Mộ Cẩm lại đứng dậy: "Bỏ đi, đây không phải chuyện nhỏ, ta tự mình đi."
"Nhị công tử, nếu cả hai chúng ta đều đi, vậy ai sẽ trông nom Từ cô nương?" Thốn Bôn bước lên: "Nhị công tử, đừng hoảng sợ, Từ cô nương chỉ là có hỉ, không phải sinh bệnh, cũng không phải bị thương."
Mộ Cẩm làm như không có việc gì mà nói: "Ta không hoảng."
Thốn Bôn nhìn chủ tử một cái, không nói gì nữa.
Ngồi bên mép giường, Mộ Cẩm vén những sợi tóc mai ra hai bên cho Từ A Man, ngón tay dừng lại trên khuôn mặt nàng.
Hắn và nàng đang là thời kỳ ấm áp, nếu được lựa chọn, hắn hy vọng hai người ba năm năm sau mới sinh hài tử. Nếu có hài tử rồi, kế hoạch đào vong đành phải sửa đổi. Nàng không nên lặn lội đường xa, vậy nên hắn quyết định ổn định ở Bách Tùy một hai năm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Từ A Man ngủ rất lâu, lâu đến nỗi đủ thời gian để Mộ Cẩm hoàn hồn lại.
Nàng mở mắt cười với hắn: "Nhị công tử." Sau giấc ngủ, cả người lại tràn đầy sức lực.
"Ừ." Mộ Cẩm vân đạm phong khinh nói: "Nàng đúng là cái đồ ngốc nghếch, thân thể mình thế nào cũng không biết."
Nàng ngồi dậy: "Thốn Bôn đã mời đại phu tới rồi sao?"
"Ừ, tới rồi." Hắn bình đạm.
Nàng nghi ngờ ngữ khí của hắn: "Đại phu nói thế nào?"
"Đại phu nói, nàng có hỉ rồi." Mộ Cẩm làm như không có việc gì.
Từ A Man trợn mắt há miệng.
"Đừng hoảng sợ." Mộ Cẩm nói: "Nếu đã tới rồi thì cũng nên vui vẻ đón nhận."
"Sao lại hoài thai được?" Lúc ấy Nhị công tử đã nói rồi, hắn có thuật tránh thai của cung đình, nói ba hoa chích chòe, một đêm vài lần đều vô lo vô ưu. Thế là nàng không uống canh tránh thai nữa. Từ Đại Tễ đến Bách Tùy đi đường mệt nhọc, nguyệt sự chậm chạp không tới, nàng nghĩ đây là do mệt mỏi mà thôi. Nào biết đây là họa từ Nhị công tử mà ra.
Mộ Cẩm đang muốn ôn nhu ôm ấp một chút, lại bị nàng hỏi như vậy, hắn nhàn nhạt nói: "Có trời mới biết." Hắn cũng muốn biết đây.
Từ A Man vén chăn lên: "Chúng ta vẫn chưa thành thân mà đã sinh hài tử sao? Đây là sai trình tự rồi." Đáy lòng nàng vẫn cảm thấy mình là cô nương đang đợi gả.
"Chuyện cầu thân với cha mẹ nàng, đành phải hoãn lại một chút." Mộ Cẩm suy xét: "Hay là, ta và nàng thành thân luôn ở Bách Tùy?"
Từ A Man lắc đầu: "Vẫn là thưa với cha mẹ ta trước rồi mới tính đến chuyện thành thân thì hơn." Có được chúc phúc của cha mẹ, nàng càng thêm yên tâm thoải mái.
"Vậy thì chỉ đành chờ sau này." Mộ Cẩm nói: "Danh phận thê tử của ta khẳng định sẽ thuộc về nàng, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Người ở đây đều cho rằng chúng ta đã cưới hỏi đàng hoàng, sẽ không có chuyện dị nghị gì đâu." Sở dĩ hắn nói như vậy là vì sợ nàng không chịu nổi chuyện chưa thành thân mà đã có con này.
Từ A Man bỗng dùng ngón trỏ chống lên trán hắn: "Nhị công tử, người sẽ không đột nhiên không cần ta nữa chứ?"
Hắn cười hứa hẹn: "Không đâu."
"Ừ, ta tin người lần này." Từ A Man đan hai tay lại, đặt lên bụng mình, niềm kinh ngạc ban nãy qua đi, bây giờ là niềm vui sướng kỳ lạ: "Nơi này, có cốt nhục của chúng ta sao?"