"Tiếp tục nói."
Chu Văn Đống liền nói: "Mộ Cẩm nói, chỉ cần bỏ qua cho thê tử và con gái của hắn, hắn tình nguyện từ bỏ chống cự."
Tiêu Triển nhăn mày căng thẳng. Chỉ hai năm ngắn ngủi, trong khi hắn lao lực vì con dân Đại Tễ, Mộ Cẩm đã có thê tử và con cái rồi... Tứ hoàng tử sao có thể lưu lạc đến như vậy. Tiêu Triển lạnh lùng: "Khi nào hắn tới kinh thành, áp giải tới để Trẫm gặp một lần."
"Vâng." Có giọt mồ hôi chảy xuống từ trán Chu Văn Đống. Hoàng Thượng rốt cuộc là ghi hận Mộ Cẩm khiến người bị thương, hay là ghen ghét gia đình hắn êm ấm.
Chuyện này... lại phải đến chỗ Thanh Lưu thỉnh giáo thêm thôi.
- ---
Xa cách hai năm, cả hai huynh đệ đều có chút thay đổi.
Tiêu Triển ôn thuận giờ đã biến thành đế quân không giận mà uy.
Mộ Cẩm phóng đãng không thể kiềm chế, giờ cũng đã thêm vài phần thành thục.
"Thảo dân khấu kiến Hoàng Thượng." Những lễ tiết nên có, Mộ Cẩm đều có.
Tiêu Triển nhếch nhếch khóe miệng. Chính hắn cũng không hề biết, tia cười trào phúng này của hắn, rất có phong phạm của Mộ Cẩm. "Vì sao lại trở về?" Khi trước Mộ Cẩm xuất hiện ở Tây Phụ Quan, Tiêu Triển ít nhiều đã đoán được hắn sẽ rời khỏi Đại Tễ.
Mộ Cẩm thu mắt: "Thảo dân vì an nguy sau này của thê tử cùng con gái, đặc biệt tiến cung thỉnh tội với Hoàng Thượng."
Hai chữ thử con gái khiến thái dương Tiêu Triển nổi lên: "Người đâu."
"Hoàng Thượng." Thanh Lưu đang đứng ngoài cửa bước vào.
Tiêu Triển nhìn Mộ Cẩm: "Châm một ấm trà, lấy ghế cho hắn."
"Tạ Hoàng Thượng ban tọa." Tạ xong rồi, Mộ Cẩm liền không khách khí mà ngồi xuống.
Tiêu Triển vẫy tay cho những người khác lui ra.
Mê Truyện Dịch
Trong đại điện chỉ còn lại hai huynh đệ, im lặng trong chốc lát, họ đã âm thầm đánh giá xong đối phương.
Tiêu Triển nói: "Ngươi cuối cùng vẫn bại bởi Trẫm."
"Vâng." Mộ Cẩm không nói nhiều lắm, ngữ khí trả lời nghe thì thành kính, nhưng khóe mắt đuôi mày luôn có vẻ dương dương tự đắc. "Hoàng Thượng nói rất đúng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vẻ cuồng vọng ẩn nấp của Mộ Cẩm không khác gì Tiên Hoàng, lúc nào cũng nhắc nhở Tiêu Triển, đây là hoàng tử mà Hoàng Thượng khi sinh thời yêu thương nhất. "Trẫm vẫn luôn muốn g.i.ế.c ngươi."
"Thắng làm vua thua làm giặc, đó là tất nhiên." Mộ Cẩm thong thả ung dung mà nói. "Có điều, lần này ta vào cung, cũng là vì muốn đàm phán với Hoàng Thượng. Rốt cuộc ta cũng đã có thê tử con cái, con gái ta ——"
Tiêu Triển ngắt lời Mộ Cẩm: "Ngươi dựa vào cái gì mà dám đàm phán với Trẫm?"
Mộ Cẩm nhướng mày: "Dựa vào ta là người cuối cùng nhìn thấy Hoàng Hậu nương nương."
Tiêu Triển như bị con rồng trên long ỷ cào xé trái tim, đáy lòng lạnh đi một chút. Một lúc lâu sau hắn vẫn không nói gì, rồi bỗng đột nhiên đứng dậy, bước nhanh tới trước mặt Mộ Cẩm, khom người túm lấy cổ áo hắn.
Hai người cách nhau chừng nửa thước, Mộ Cẩm thấy rõ huyệt thái dương của Tiêu Triển đang phập phồng. Mộ Cẩm cười nhạt: "Hoàng Thượng có muốn biết không, Hoàng Hậu nương nương rốt cuộc được chôn cất ở nơi nào? Trên bia mộ viết những gì?"
"Câm mồm! Tiện dân to gan lớn mật. Hoàng Hậu an khang, không thể tha cho ngươi tội hồ ngôn loạn ngữ." Chỉ cần ra lệnh một tiếng, cấm vệ quân của hoàng cung liền có thể đưa Mộ Cẩm quy thiên. Tiêu Triển cố đè xuống tức giận cuộn trào trong ngực, chậm chạp không gọi người.
"Hoàng Thượng chẳng lẽ đã quên, hai năm trước, Hoàng Thượng phái người đến Tây Phụ Quan ám sát thảo dân, thảo dân trùng hợp đồng hành cùng Hoàng Hậu nương nương, vì thế đã liên lụy nương nương phải chịu bất trắc."
"Ngươi... nói bậy!" Bàn tay đang túm cổ áo Mộ Cẩm của Tiêu Triển nổi gân xanh.
Mộ Cẩm bổ sung: "Đêm đó ánh trăng m.ô.n.g lung, Hoàng Hậu nương nương không rõ là bị ai đánh trúng một chưởng, ngừng thở ngay tại chỗ." Hắn nói không sai, Lý Trác Thạch tắt thở ngay tại chỗ, nhưng mà một lúc sau thở lại được.
Ngày hôm sau, Tiêu Triển đọc lại lá thư Chu Văn Đống đưa tới.
Thích khách nói, Hoàng Phi ngã xuống đất không dậy nổi, không còn thở nữa, không kịp điều tra mạch đập. Tiêu Triển cảm thấy chuyện này có chút không thích hợp, hắn không xác định được nàng là còn sống hay đã chết. Nhưng thích khách của Chu Văn Đống xuất chiêu đều là chí mạng, khả năng lớn nàng thực sự đã tắt thở ngay tại chỗ.
Tiêu Triển không nghĩ gì nữa, chỉ tự nói với bản thân nàng không hề chết. Hắn không gặp được nàng, là bởi vì nàng đang nằm trên giường bệnh.
Tiêu Triển đã bố trí một tiền căn hậu quả hoàn chỉnh.
Mộ Cẩm lại tàn nhẫn mà vạch trần màn nói dối này.
Tiêu Triển thốt ra từng chữ lạnh băng: "Có tin không, Trẫm sẽ g.i.ế.c ngươi ngay lập tức."
Mặt mày Tiêu Triển cũng sắc bén y như Tiên Hoàng.
Khuôn mặt g.i.ế.c chóc của Tiêu Triển gần ngay trước mắt, bảo sao trong thư lại viết là mặt rồng giận dữ. Trận nộ khí này đâu chỉ là đao quang kiếm ảnh, mà còn là phục hổ tàng long.
Mộ Cẩm vẫn không nhúc nhích: "Hoàng Thượng là người nhân hậu, nếu thật sự muốn đuổi cùng g.i.ế.c tận thì mấy năm nay thảo dân không thể bình yên như vậy."