Số Phận Nhị Thập

Chương 32: Số Phận Nhị Thập



Đáy mắt Mộ Cẩm khói mù dày đặc, ngón tay trượt đến cổ nàng, ôn nhu nói: "Ngươi sớm nên c.h.ế.t đi."

Nhị Thập kinh hoàng.

Hắn càng nắm càng chặt, "Không g.i.ế.c ngươi, khó tiêu tan mối hận trong lòng ta."

Hô hấp nàng tựa như c.h.é.m vụn thành ngàn mảnh, mặt trướng ửng đỏ, khó khăn mở miệng. Không khí càng ngày mỏng dần, dùng sức bắt được ống tay áo ướt sũng phía trước của hắn.

Hắn hỏi: "Có di ngôn gì muốn nói sao?"

Giây phút bị ngạt thở, nàng còn nghĩ đến lắc đầu.

Hắn nhìn nàng, "Không có lời gì muốn nói?"

Nàng liều mạng một chút sức lực cuối cùng, chỉ chỉ yết hầu mình.

Mộ Cẩm mặt lạnh xuống, loại nữ nhân sắp c.h.ế.t còn tính toán này sao có thể giữ lại?

Nhị Thập cách Quỷ Môn Quan chỉ còn một bước, chỉ một phút nữa thôi, nàng có thể đi gặp Diêm Vương. Nàng hối hận không kịp, một giọt nước mắt rơi ở khóe mắt.

Đây là lần đầu tiên Mộ Cẩm thấy nàng rơi lệ. Hắn trước kia vô luận có trêu đùa nàng như thế nào, nàng cũng chỉ biết nhu nhược, đáng thương mà xin tha, chưa một lần rơi lệ. Rõ ràng là một nữ nhân tính tình bướng bỉnh, thích bày ra cái bộ dạng nghe lời, hắn càng nhìn càng thấy tức, tức đến nỗi thả nàng ra.

Hơi thở mát mẻ xông vào trong cổ họng Nhị Thập, nàng quỳ xuống kịch liệt thở dốc, đầu lưỡi run lên.

Mộ Cẩm trên cao nhìn xuống, xem nàng gập người thở dốc, hắn nói: "Ta rất ngạc nhiên, đêm hôm đó đã nói với ngươi bao nhiêu?"

Hắn đối với nàng đào tâm đào phổi một đêm, sau khi tỉnh lại, nàng lại nắm tâm can của hắn, hắn không thể nào phòng bị. Nàng cái người này, khẳng định là phải giết. Giữ lại nàng, hắn hậu họa khôn lường. Nhưng mà, mỗi lần nổi lên sát tâm, lại là một lần buông bỏ.

Nhị Thập thở được một hồi khí, lại hèn mọn quỳ gối bên cạnh hắn.

Thấy gương mặt nàng tái nhợt không có chút huyết sắc, hắn hừ cười một cái.

Nàng thật sự thông minh, lúc nào cũng thể hiện, nàng tuyệt đối sẽ không hé lộ nửa lời.

Cũng là, nàng có c.h.ế.t thì cũng nhớ rõ mình là người câm, như thế nào lại đi khắp nơi lời ong tiếng ve thị phi cùng người khác.

- ---

Lúc c.h.ế.t đuối, Hỗ Doanh Doanh hốt hoảng, thấp thỏm, chỉ còn lại hoảng sợ vì gần kề bờ sinh tử. Nàng không thể phân rõ được nguyên nhân Mộ Cẩm kéo nàng xuống nước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Kỹ năng bơi của Mộ nhị công tử không tốt, cũng chẳng phải chuyện gì lớn.

Hắn mới chính là nguyên nhân mấu chốt. Mà việc này, Hỗ Doanh Doanh vĩnh viễn đoán không ra. Hỗ Doanh Doanh đối với Mộ Cẩm không thể tạo nên uy hiếp.

Thốn Bôn tiễn Hỗ Doanh Doanh xong liền trở lại.

Lúc trước, Nhị công tử tức giận, đối với Nhị Thập cũng không có sát tâm quá mạnh mẽ.

Hôm nay lại không giống vậy. Nhị công tử bỏ qua cho nàng, là bởi nàng cam nguyện ở lại Mộ gia làm một người câm. Một khi nàng trở nên không thể khống chế, Nhị công tử sẽ không để nàng sống.

Mê Truyện Dịch

Xa xa trông thấy bóng người của Mộ Cẩm cùng Nhị Thập, Thốn Bôn che giấu cảm xúc đang có, nhảy đến bên người Mộ Cẩm. "Nhị công tử, Hỗ cô nương đã an toàn trở về."

Mộ Cẩm nói: "Ừm, quay về."

Hồ nước ngăn cản thuyền hoa hỗn loạn, trên bờ bụi cỏ lặng im.

Trở lại Băng Sơn Cư, Mộ Cẩm tắm rửa, thay y phục, rồi cùng Thốn Bôn nói về vụ hỏa hoạn ở Vạn Bích Hồ.

Mộ Cẩm hỏi: "Chiếc thuyền hoa kia tại sao lại xảy ra hỏa hoạn?" Ngay lúc đó, thế lửa không hề tầm thường. Tên nam tử béo mập đi tới, Mộ Cẩm đã che giấy công lực, ngụy trang thành một người bình thường, thuận thế té ngã.

Thốn Bôn đáp: "Nhị công tử, việc này thật ra có người cố ý phóng hỏa."

Đáp án này nằm trong dự liệu của Mộ Cẩm. "Biết là ai không?"

"Thời điểm khói đặc lóe sáng, thuộc hạ nhìn thấy một hắc y nhân từ thuyền của Lan cô nương bay ra, thuộc hạ liền đuổi theo đến bờ bên kia. Cùng lúc thuộc hạ đuổi theo tên đó, còn có Trương công tử trên thuyền hoa của Lan công nương.

Thốn Bôn chạy đến muộn, không phải vì không bảo vệ được chủ tử. Mà là lúc đó đang đuổi theo hắc y nhân.

Việc này, trùng hợp lại thật trùng hợp, Mộ Cẩm rơi xuống nước lại là cố ý, chờ Thốn Bôn đến cứu viện là đủ. Nhưng người đến cứu trước tiên lại là Nhị Thập, hành động của nàng làm cho Mộ Cẩm sinh nghi, nghi ngờ nàng biết hắn bị bệnh ngạt mũi.

"Trương công tử?" Mộ Cẩm cũng không biết Trương công tử này là họ Trương nào, thuận miệng hỏi: "Hắn xem náo nhiệt cái gì?"

"Nhị công tử, việc này là vì Trương công tử mà ra."

"Ừm?"

"Hắc y nhân cùng Trương công tử từng có quan hệ, phóng hỏa đốt chính là chỗ thuyền hoa của Trương công tử. Thuộc hạ đuổi theo, hắc y nhân rất kinh ngạc, tưởng thuộc hạ cũng là người hầu của Trương công tử." Thốn Bôn nói: "Thuộc hạ hỏi thăm Trương công tử. Trương công tử thừa nhận, hắc y nhân này là theo hắn để đoạt lấy Lan cô nương. Hắn mang theo hắc y nhân rời đi."

"Ta còn tưởng Mộ Nhị ta đây lại cản đường của ai." Mộ Cẩm phẩy phẩy quạt. "Không phải hướng ta mà đến, thật tốt. Cuộc sống thái bình thoải mái, ta vô tâm ham chiến."