Số Phận Nhị Thập

Chương 46: Số Phận Nhị Thập



Nghe bên ngoài truyền đến tiếng các nam nhân thô lỗ kêu gào, kèm theo mấy câu chuyện hài thô tục, Nhị Thập cực kỳ sợ hãi.

Lý thẩm ngoài miệng bảo đảm, Lỗ Nông là một nam nhân yêu thương thê tử. Nhưng mà, sơn trại trên núi này nam nhiều nữ thiếu, Lỗ Nông lại là kẻ trọng nghĩa khí với các huynh đệ. Nhị Thập sợ chính là, lúc các tráng hán nôn nóng khó nhịn, Lỗ Nông sẽ hy sinh thê tử tiếp khách.

Còn nữa, sơn trại này canh gác nghiêm ngặt, lên núi hay xuống núi đều không thuận tiện bằng Mộ phủ. Về nhà đoàn viên cùng người thân, sợ ngày càng xa vời không thể với tới.

Bất luận là Mộ phủ hay sơn trại này, đều không phải nơi nàng có thể ở lại.

Kể từ khi biết chính mình có thể bỏ chạy đến Bách Tùy, thoát khỏi thân phận nô dịch, Nhị Thập không thử một lần thì sẽ không cam tâm.

Ý niệm đó đến nay chưa từng nguôi ngoai, đặc biệt khi Nhị đương gia đã tìm ra một đường tắt, Nhị Thập càng phải kiềm chế không được xúc động.

Nàng suy xét, nên chờ sau khi Lỗ Nông cùng nàng thành thân, tìm cơ hội chạy trốn, hay là quyết định đi luôn trong hôm nay.

Nhị Thập mở cửa ra, lặng lẽ quan sát tình hình bên ngoài.

Đoàn người bên ngoài như bị nhiễm cái tâm tình của Lỗ Nông, tiếng chúc mừng đùa vui không ngớt. Đèn được treo lên, rượu cũng được khiêng ra. Ngay cả các vị đại thẩm trong phòng bếp, không biết là ngâm nga khúc hát nào, cũng hào phóng làm nhiều gấp ba lần bình thường.

Đúng lúc này sơn trại không hề bố trí phòng vệ.

Nhị Thập liền hạ quyết tâm.

Mê Truyện Dịch

Cách phòng Lý thẩm không xa chính là phòng bếp.

Nhị Thập đi qua, chỉ chỉ bụng, làm một động tác ăn cơm, lại che bụng mếu máo, vẻ mặt ủy khuất.

Lý thẩm đang bận rộn ngẩng đầu lên hỏi, "Đói bụng sao?"

Nhị Thập gật đầu.

Lý thẩm chỉ về phía sau, "Đồ ăn không có, chỉ có lương khô. Ăn trước mấy cái, ngày thành thân ấy vậy lại không có thời gian để ăn cơm." Nói xong lời cuối cùng, Lý thẩm nở một nụ cười ám muội.

Nhị Thập cầm lương khô, trở về gian phòng của Lý thẩm.

Phòng không lớn, chỉ có một ngăn tủ.

Nhị Thập trong lòng thầm nói xin lỗi với Lý thẩm, sau đó liền mở ngăn tủ ra tìm kiếm.

Nàng dùng kéo cắt bớt làn váy dài thượt, rồi dùng kim chỉ khâu lại, đem cái ví nhỏ cùng túi tiền giấu ở túi áo.

Nàng có hai tính toán. Một là thông qua ám đạo đến Giang Châu. Hai là trước mắt trốn tạm trong rừng núi, nàng khi còn nhỏ đã từng theo phụ thân trèo đèo lội suối, học qua kỹ năng sinh tồn. Đợi sóng êm biển lặng, nàng có thể cải trang thành nam tử, trực tiếp đi bằng quan đạo.

Cuối cùng, Nhị Thập cầm theo ngọn nến trong phòng Lý thẩm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng làm bộ đi nhà xí, từ sau núi trốn đi.

Cái "con đường của Nhị đương gia" này thật đúng là lối thoát tốt.

Lý thẩm nói, Nhị đương gia yêu thích chính là nghiên cứu Hoàng lăng bí hiểm, ngày ngày qua lại, đường hắn đi qua khiến cỏ khô héo úa, vừa hay lại chỉ đường cho Nhị Thập.

Đã là hoàng hôn, rừng cây lác đác lưa thưa, như phủ thêm một tầng phấn hồng.

Nhị Thập bẻ một nhánh cây dùng để dò đường. Lúc ngẩng đầu lên chợt phát hiện bụi cỏ phía trước có đống đồ đạc. Nàng lập tức dừng bước, ngồi xổm xuống.

Nàng nghĩ, liệu có phải là dã thú hay không?

Chỗ đó vang lên giọng của một nam tử, "Cô nương." Nói xong, hắn khụ hai tiếng.

Là người, Nhị Thập yên tâm một chút.

Con đường này, chỉ có Nhị đương gia của sơn trại qua lại?

Lý thẩm nói, Nhị đương gia mỗi ngày sẽ đến giờ Dậu hồi trại. Nếu giờ Dậu không về, sẽ có người đi tìm.

Nhị Thập trốn thế này, đi cũng không được, mà không đi cũng không được. Không biết vị Nhị đương gia này có giống Lỗ Nông lấy thành thân làm vui thú hay không.

Nam tử hiểu là nàng đang lo lắng, liền nói: "Cô nương, cô đừng sợ, chỉ là chân ta bị thương do bị ngã ở đây." Giọng nói thanh nhuận như gió đêm, liền sau lại có tiếng ho khan.

Nhị Thập đứng dậy, tiếp tục dùng nhánh cây dò đường đi tới bên cạnh hắn.

Nam tử nằm sấp dưới tàng cây, quay đầu về chỗ nàng. Chân trái của hắn bị kẹt ở giữa hai cành cây to, không thể cử động. Hắn cố sức dùng đôi tay chống nửa người, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, vừa nói vừa ho, "Cô nương... Có thể giúp ta nâng cành cây này lên hay không." Thở hổn hển rồi lại ho tiếp.

Nàng chần chừ.

Hắn nói: "Ta không phải người xấu, sẽ không làm hại cô."

Những vụn sáng rơi trên mặt nam tử, Nhị Thập cảm thấy khuôn mặt hắn có chút quen thuộc, nhất thời không nhớ ra là ai. Nhưng thập phần ôn hòa thân thiện.

Lại nhìn chân trái hắn bị vướng vào nhánh cây, cành cây nhỏ vụn đ.â.m vào da thịt hắn, vết m.á.u chảy loang lổ.

Nam tử lại ho khù khụ, càng ho càng nặng.

Nhị Thập không đành lòng, dùng sức nâng cái thân cây to lớn thô ráp lên.

Hắn cắn răng, chân trái theo hướng bên cạnh kéo ra.

Lần thứ hai nàng buông nhánh cây, ngón tay không cẩn thận bị vỏ cây làm xước. Nàng quơ quơ tay, thổi thổi vết thương.