Tam tiểu thư là do thể chất đặc biệt không thể động đũa, còn hắn chỉ là kén ăn.
Ngày trước, nàng nấu mì trường thọ, hắn ăn trong lúc say rượu. Lúc này không còn hồ đồ, không biết có lại bới móc đủ kiểu hay không.
Mộ Cẩm không nói chuyện, đem sợi mì thật dài kia gắp lên, lại thả xuống, "Sợ bị đứt đoạn."
Nhị Thập: "..." Không ngờ tới, Nhị công tử coi trời bằng vung, cũng mê tín tin cái ý nghĩa "ăn hết một hơi" của mì trường thọ.
Hắn hỏi lại: "Đêm đó ta có ăn bị đứt đoạn không?"
Nhị Thập lắc đầu. Đêm đó hắn mùi rượu sặc trời, lúc ăn mì càng yên tĩnh.
Mộ Cẩm nói: "Nhìn cái này, thì ra đêm đó chỉ một bát mì bình thường." Xác thực chỉ chỉ là một bát mì bình thường, nhào bột mì rồi làm súp, hắn lại thấy tỉ mỉ. Dầu muối cũng là của Mộ gia, nhưng thì hương vị không phải.
Nhị Thập thấy hắn đẩy bát lớn tới, cũng không buồn bã. Nhị công tử không tra tấn người khác mới lạ.
Mộ Cẩm phẩy phẩy cây quạt, nhìn tường cao. "Đợi ở chỗ này thoải mái vậy sao?"
Nhị Thập gật đầu không được mà lắc đầu cũng không xong, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
"Để ta đoán xem, thời gian này thoải mái vô cùng." Hắn véo véo khuôn mặt nàng, "Cái khuôn mặt nhỏ nhắn này, béo núc ních lên rồi."
Nàng chỉ mượt mà hơn một chút, còn cách béo núc ních rất xa.
"Núc ních." Hắn xoa bóp mặt nàng.
Nhị Thập: "..."
"Núc ních." Hắn chọc chọc mặt nàng.
Nhị Thập: "..."
"Núc ních" trong chốc lát, ánh mắt Mộ Cẩm chuyển sang lạnh lẽo, "Không thấy ta, thật là vui vẻ nhỉ."
Nhị Thập khiếp sợ nhìn hắn, chỉ chỉ phòng bếp, làm một cái động tác ăn cơm.
Hắn hờ hững, "Làm gì vậy? Mỗi ngày đều ăn cơm thừa?"
Mê Truyện Dịch
Nàng vội vàng đi phòng bếp bày ra mấy cái bát, sắp xếp cùng một chỗ. Trước tiên ăn một bát, sau đó lại đổi sang bát khác. Lúc ăn xong, mấy cái bát chất chồng thành núi.
"À, ăn rất nhiều."
Nhị Thập liên tục gật đầu.
"Nói chuyện với người câm thật là tốn sức."
Thế thì đừng nói nữa a. Đôi mắt của Nhị Thập mong chờ nhìn hắn.
"Pha cho ta chén trà."
Nàng nhìn hắn. Ở đây chỉ có trà thô, trà đúng chất trà, không có tý hương vị nào. Nhị công tử chắc không uống.
"Nghe không hiểu ta nói à?"
Nàng ngoan ngoãn làm theo. Nếu là trà thô, cũng chẳng cần để tâm. Nước sôi đem lá trà bốc lên, nàng đưa tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mộ Cẩm nhận lấy, "Không thể nói được gì, thật là đáng tiếc."
Hôm nay Nhị công tử có chút tự quyết. Kỳ thật, hắn cũng không phải là muốn tìm nàng nói chuyện.
"Ta sẽ mời một người dạy ngôn ngữ của người câm điếc, vài ngày sau sẽ dạy cho ngươi."
Nàng vội vàng đứng dậy, hành lễ tạ ơn.
Mộ Cẩm vuốt vuốt chén trà. "Cái trà này thật khó uống, so với nước còn khó uống hơn. Ngươi thử một ngụm xem." Dừng một chút, hắn nói: "À, đã quên, ngươi là nha hoàn. Không hiểu trà." Hắn không có động lại chén trà, nhìn trời chiều phía trên tường cao.
Hắn thích ngồi bao lâu cũng tùy, nhưng Nhị Thập còn một đống việc chưa làm, nàng lặng lẽ lui về phía sau, muốn chuồn đi phòng bếp.
Mới đi một bước, hắn quay mặt. "Đi đâu?" Mặt trời chiếu vào ánh mắt hắn, như là kim cang nung đỏ.
Nàng chỉ chỉ phòng bếp, lại dùng tay làm ra cái động tác lau bàn.
"Ta cho ngươi đi chưa?"
Chính lúc này, Nhị Thập mới đột nhiên nhớ tới, hôm nay là sinh nhật mẫu thân hắn. Cũng chính là ngày giỗ.
Nàng thấp thỏm mà cúi xuống, không dám một tia nhìn lén phá vỡ tâm tình hắn lúc này.
- ---
Mộ Cẩm ngồi một lúc lâu, mãi đến khi trời chiều bị đỉnh núi ôm khuất bóng.
Hắn túm lấy Nhị thập, "Đêm nay trở lại Băng Sơn Cư ngủ."
Tên hộ vệ trên cầu, chính là người nhận bạc vụn của Nhị Thập. Hắn mặt không đổi sắc, liếc nhìn nàng một cái, lại cúi xuống.
Mộ Cẩm đi ở phía trước, "Đúng rồi, ngươi béo nhỉ?"
Không nhìn thấy hắn, Nhị Thập còn vui vẻ béo tốt. Khung xương nàng nhỏ, lại béo mập mạp cũng không đến nỗi nào.
Nàng mặc y phục cũ hồi còn ở Yểm Nhật Lâu, thân áo có chút chật. Đôi mắt lanh lợi của Mộ Cẩm đảo qua, "Tư sắc bình thường. Lại còn béo thì ngoại trừ cho cá ăn, chẳng còn chỗ làm gì nữa."
Dù Nhị công tử ngoài miệng nói như vậy, hắn vẫn dắt nàng đi qua cầu.
Thốn Bôn đợi ở trước cửa Băng Sơn Cư, từ xa liền nhìn thấy Mộ Cẩm cùng Nhị Thập. Mặt hắn khuất dưới bóng cây, "Nhị công tử."
Mộ Cẩm nói: "Ngươi nghỉ ngơi đi. Đêm nay nàng sẽ hầu hạ."
"Vâng."
Nhị Thập chỉ thấy chớp mắt một cái, đã không thấy bóng dáng Thốn Bôn đâu. Nàng kinh ngạc võ công của hắn có thể như vậy, ngẩng đầu, lại đối diện với ánh mắt của Mộ Cẩm. Nàng vội vàng cúi xuống.
Mộ Cẩm cười, "Vừa nãy nói đến đâu rồi?"
Tròng mắt nàng đảo trái đảo phải.
Hắn chỉ nhìn thấy chiếc trâm gỗ của nàng, "Ngẩng đầu lên."
Nhị Thập ngẩng lên.
Ngón tay hắn niết tại ngang hông nàng. "Phòng bếp một ngày ăn mấy bữa? Ăn hết, có khi không đến một năm đã thành heo rồi. Nhớ kỹ, ngươi cuối cùng cũng chỉ là thịt vụn trên kẽ răng của Đông Tây Nhị Tài. Bọn nó không thích ăn mập mạp nhiều mỡ. Nhịt nhiều là được, nhai rất ngon."