Phiền. Một ngày xảy ra chuyện nào cũng phiền như vậy, không có đến một cái giúp Mộ nhị công tử thư thái.
Được rồi, thời gian còn nhiều.
"Ngươi bây giờ là người bên cạnh ta, liền lệnh cho ngươi nhiệm vụ đầu tiên. Đem chuyện của Thập Nhất xử lý thỏa đáng, đừng đến phiền ta. Thật ồn ào."
Hôm nay không nên làm việc gì cả, Mộ Cẩm như vậy bế quan.
- ---
Mộ Cẩm phân phó nhiệm vụ này, là có ý gì?
Hôm nay không thể so với trước đây, Nhị Thập không dám bậy bạ nghi ngờ tâm tư của Mộ Cẩm, đến hỏi Thốn Bôn.
Nàng biết được thân phận của Mộ Cẩm, chính là lên thuyền của hắn. Lên trên con thuyền này, nàng là thứ thấp hèn nhất. Thốn Bôn là tùy tùng bên cạnh Mộ Cẩm nhiều năm, thân phận so với nàng cao hơn, cũng là chủ tử của nàng.
Thốn Bôn nhìn thấy nàng, thái độ vẫn như lúc trước.
Nàng hành lễ xong, im lặng mà khoa tay múa chân.
Thốn Bôn vô cùng thông minh, ngầm hiểu được, nói: "Nhị công tử có ý là, xử lý theo ý của cô nương. Có điều, đừng động vào đồ của Nhị công tử."
Nhị Thập chớp mắt mấy cái, như đã hiểu rõ, lại càng thêm hoang mang, còn có chút khó tin.
Nếu mà theo ý nàng, sẽ không chỉ không trừng phạt Thập Nhất, mà còn đưa Thập Nhất rời khỏi phủ, cho nàng ấy một mảnh trời đất tự do. Nhưng mà như vậy, ngộ nhỡ tổn hại mặt mũi Nhị công tử khiến hắn giận tím mặt, chẳng phải nàng lại gặp nạn hay sao.
Thốn Bôn có ý tốt nói cho nàng biết: "Nhị công tử không ngại chuyện của Thập Nhất cô nương."
Lần đầu tiên Quan Thuần Lương nghe được chuyện gặp măt lén lút của Thập Nhất, đã báo cho Nhị công tử.
Nhị công tử dạt dào hứng thú hỏi, "Đối phương là ai? Nhà ở đâu? Nhân phẩm thế nào?" Hoàn toàn không ngại chính mình đội mũ xanh.
Nhị Thập đã hiểu.
Nói như vậy, nàng sẽ theo ý kiến của chính mình.
Nhị Thập đến thiên sảnh.
Mấy vị mỹ nhân vẫn đang quỳ xuống đất, thăm dò nhìn về phía sau lưng Nhị Thập, không thấy bóng dáng Nhị công tử đâu, lúc này các nàng mới dám đứng dậy.
Thập Ngũ tiến lên, kéo Nhị Thập hỏi: "Có bị thương chỗ nào không?"
Nhị Thập chỉ chỉ bả vai.
"Ai, lại là bả vai..." Thập Ngũ thương tiếc, "Nằm nghỉ ngơi vài ngày đi a."
Mê Truyện Dịch
Thập Nhất mặt đầy xấu hổ, nói, "Là lỗi của ta, mới làm liên lụy đến ngươi."
Nhị Thập lắc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Việc này không phải Thập Nhất sai, toàn bộ đều do Nhị Thập thêu ba chữ "Dao tương tư" mà ra. Chung quy là do Nhị Thập cẩn thẩn quá mức, mới khiến cho mọi chuyện xảy ra liên tiếp.
Có điều, bây giờ truy cứu trách nhiệm của ai, đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Thập Nhất hỏi: "Nhị công tử đâu? Ta muốn tiếp tục hướng người thỉnh tội."
Nhị Thập ngón tay chỉ bên trong, làm ra một động tác yên giấc.
Thập Nhất hỏi: "Nhị công tử đi nghỉ ngơi?"
Nhị Thập gật đầu.
Mọi người trở về Yểm Nhật Lâu.
Thập Nhất kéo tay Nhị Thập, "Nhị công tử định xử lý ta thế nào?" Vốn nàng không chịu được rung động, mới cùng Tiếu Hữu Quý nối lại tình xưa. Nàng không muốn liên lụy người khác.
Nhị Thập chỉ chỉ ngoài cửa, chính mình đi ra ngoài.
Tiểu Thập giơ tay lên, "Ta đoán là, Nhị công tử muốn đem Thập Nhất đuổi khỏi phủ đúng không?"
Nhị Thập gật đầu.
Tiểu Lục hỏi lại: "Còn gì nữa không?"
Nhị Thập lắc đầu.
"Chỉ vậy thôi?" Thập Nhất cảm thấy chính mình cũng không thể tưởng tượng nổi, nàng đã chuẩn bị dùng cái c.h.ế.t tạ tội. Vốn tưởng rằng, Nhị công tử khiến nàng không c.h.ế.t thì cũng tàn phế. "Không có trừng phạt nào khác sao?"
Thốn Bôn nói ra câu không động vào đồ của Nhị công tử kia, Nhị Thập đoán, ý là không có phân phát ngân lượng.
Nàng đưa ra một thỏi bạc vụn, chỉ chỉ, lại xua xua tay.
Tiểu Lục trách móc nói: "Ta biết rồi, ta biết rồi. Nhị công tử không phân phát ngân lượng cho Thập nhất hả?" Nói xong, Tiểu Lục thở dài: "Như vậy thì không thể nửa đời sau không cần lo cơm áo rồi."
Đối với Thập Nhất mà nói, đây đã là kết cục may mắn rồi. Nàng thở dài một hơi, nở nụ cười. "Đa tạ ơn không g.i.ế.c của Nhị công tử."
Mọi chuyện đã giải quyết xong, buổi tối, Tiểu Thập đi phòng bếp, cười toe toét với quản bếp muốn xin một bầu rượu.
Mấy nữ tử tụ tập ở sân nhỏ ăn cơm, trong bữa tiệc tiếng cười nói không dứt.
Không ai bận tâm đến cảm nhận của Mộ nhị công tử.
Tiểu Lục đứng dậy, cười nói: "Nào, chúng ta ăn mừng Thập Nhất có thể cùng tiểu tình lang của nàng song túc song phi."
(Song túc song phi: ý chỉ cặp nam nữ yêu đương thắm thiết không phân ly)
Tiểu Thập cùng Tiểu Lục chạm cốc, "Hôm nay là ngày cuối cùng Thập Nhất ở Yểm Nhật Lâu rồi, có ân báo ân, có oán báo oán. Quản bếp nói, rượu này giúp dưỡng nhan, rất thích hợp với những mỹ nhân không say không về như chúng ta."
Qua ba lần rượu, Tiểu Lục bùi ngùi mãi mới thôi, lôi kéo Nhị Thập, vốn là thở dài không thôi, nói tiếp: "Nhị Thập, ngươi nhất định phải cố gắng, ngươi lên làm thê tử của Nhị công tử, chúng ta mới có thể trải qua cuộc sống tốt đẹp."