Sau một tuần tiếp theo, Ain cũng dần xuất hiện, thời gian cũng vừa kịp kết thúc tháng thứ hai của mùa xuân. Ain tranh thủ xử lý các công việc trong bộ lạc.
Thời gian tới, hắn còn rất nhiều việc phải làm. Ain hiện đã bước sang tuổi 18, và hắn đã lãnh đạo bộ lạc này được hơn ba năm rưỡi. Dù đã trả giá nhiều thứ, không ai có thể phủ nhận sự phát triển ngoạn mục mà Ain mang lại cho bộ lạc Lạc Việt.
Dù là tộc nhân mới hay cũ, ai cũng hiểu rằng Ain đã mang đến cho họ một cuộc sống hoàn toàn mới. Họ được biết những điều mà trước đây các lão Vu trong các bộ lạc từng cấm kỵ, được học, được thưởng thức, và được sống tự do.
Tuy nhiên, không phải ai cũng hoàn toàn đồng tình với sự thay đổi này. Một số tộc nhân lớn tuổi, những người vẫn giữ tư tưởng cũ, có chút e dè với hệ thống luật pháp Ain đặt ra.
Nhưng khi thấy bộ lạc ngày càng vững mạnh, ngay cả những người bảo thủ nhất cũng không thể phủ nhận lợi ích của nó.
Ain không cấm tộc nhân làm gì, kể cả lập một dàn harem, nhưng phải tuân thủ một số điều kiện về luật lệ. Chính Ain cũng vừa cưới bốn cô vợ, nên hắn không thể ngăn cấm tộc nhân mình được.
Một bộ luật hôn nhân khá đơn giản do Ain soạn ra:
1/ Không ép hay bắt buộc người không thích mình phải kết hôn.
2/ Phải đăng ký với phòng Dân số trước hai tháng khi kết hôn.
3/ Khi ly dị phải được tòa án xử lý, không được tự ý giải quyết cá nhân.
Ban đầu, có một số tộc nhân phản đối, cho rằng tình cảm là chuyện cá nhân, tại sao phải đăng ký hay chờ đợi hai tháng. Nhưng sau khi Ain giải thích về việc quản lý dân số và tránh các tranh chấp không đáng có, phần lớn đều chấp nhận.
Đi kèm với luật mới, Ain còn phát triển nhóm Chấp pháp lên tầm cao mới, với quy mô gần như lớn nhất trong các nhóm của bộ lạc hiện có.
Nhóm Chấp pháp được chia thành ba đơn vị nhỏ:
– Đội Chấp pháp: Bắt giữ và điều tra các vụ án, vi phạm của các tộc nhân.
– Phòng Dân số: Thống kê, rà soát dân số của bộ lạc, đồng thời giải quyết các vấn đề liên quan.
– Tòa án: Đặc biệt có sự tham gia của Ain, xử lý mọi vấn đề liên quan đến luật pháp, từ ly dị đến phán quyết tội trạng. Trong trường hợp tội nặng, sẽ có một hội đồng được bầu ra để đưa ra phán quyết.
Tuy nhiên, để làm những công việc này không phải ai cũng có thể tham gia, mà phải trải qua nhiều bước kiểm tra trước khi được bổ nhiệm.
Đội Chấp pháp hiện tại được Kai đảm nhiệm sau khi được Ain ban bố (chương 95) và hơn 90 thành viên chủ chốt cũ của nhóm ban đầu.
Còn phòng dân số thì đang tiến hành bước kiểm tra cuối, có hai ứng viên khá tốt là Eny và một tộc nhân năm tên Rac, hiện anh mới khoảng 23 tuổi.
Là một trong nhiều tộc nhân có xuất thân khá tốt, khi tham gia bộ lạc từ những bộ lạc nhỏ lẻ, tài năng học tập, đặc biệt số học là cực cao, tính tình lại khá giống với Dio.
Theo nhận định của Ain thì anh chàng này sẽ có nhiều cơ hội được bổ nhiệm do Eny đã là đội trưởng nhóm nấu ăn và nhà kho, ít cơ hội nhận nhiệm vụ mới.
Tiếp theo là thành viên của tòa án, hiện chưa ai có thể lọt qua đánh giá của Ain và Dio, nên hầu hết công việc hiện tại do hai người xử lý.
Mất hơn vài ngày, Ain mới có thể truyền đạt hết những thay đổi mới cho tất cả tộc nhân, đặc biệt là nhóm Lim, vừa trở về sau nửa năm bôn ba bên ngoài bộ lạc.
Chỉ trong nửa năm, sự thay đổi của bộ lạc đã rất lớn, khiến nhóm Lim cảm thấy mình gần như lạc hậu. Họ phải rất khó khăn để thích nghi với sự đổi mới này.
Nhiều điều mới mẻ khiến họ thoải mái khám phá. Lim đặc biệt bất ngờ trước dân số của bộ lạc, tưởng chừng bọn họ đã gần như nắm được chỗ này nhưng lại bất ngờ nghe tin có một bộ lạc còn lớn hơn.
May mắn là nhờ vào sự đoàn kết của bộ lạc nên họ đã giành chiến thắng và có thêm một lượng lớn tộc nhân, dù số tộc nhân thực của bộ lạc Lạc Việt đã giảm đi không ít.
Trong ba năm qua, nhiều thành viên của nhóm Dao đã tỏa ra xung quanh để thu thập tình báo từ các bộ lạc gần đó, cũng như làm vệ tinh cho bộ lạc. Tuy nhiên, không phải bộ lạc nào cũng dễ dàng xâm nhập, mà số lượng thành viên của nhóm Dao hiện tại không tăng thêm.
Vì vậy mà mỗi thành viên của nhóm lại càng trân quý, Ain cũng dần hiểu hơn vì sao mà Zua lại vì Jty mới trở nên kích động như lần đó, nhưng hắn đã không còn đường lui.
Quân cờ đã lên sân chỉ có tiến không được lùi, Ain đánh cược vào quân cờ của mình, một nước đi có thể kết thúc ván cờ này.
Nhóm Lim cũng không xui rủi như nhóm Dao, nhóm hắn chỉ cần đi mở đường, may thì gặp thú dữ, xui gặp bộ lạc nào đó. Trong chuyến đi này, họ từng chạm trán một bộ lạc lớn, có tổ chức mạnh và tinh thần chiến đấu cao.
Lúc đó, cả nhóm chỉ còn chưa đến 15 người, đã nghĩ đến việc có thể bỏ mạng tại đó. May mắn là một cơn bão lớn xảy ra, làm gián đoạn trận chiến, giúp nhóm Lim có cơ hội rút lui.
Dù vậy, tổn thất vẫn rất nặng nề. Nhóm ban đầu khi xuất phát có gần 20 tộc nhân. Khi về chỉ còn mười mất mạng, có xác được nhóm Dao vận chuyển về, có xác nằm lại ở đó vĩnh viễn.
Điều này khiến Ain không khỏi trầm mặc, dù hắn biết chiến tranh là không thể tránh khỏi, nhưng mất mát vẫn luôn là điều đau lòng.
...
Nhưng đi kèm tin không vui là tin vui, nhóm Lim mang về cho Ain vô số quặng mới lạ, đặc biệt là hai loại quặng chưa từng thấy. Một trong số đó là một cục quặng nhỏ vừa lòng bàn tay của Ain.
Nó có màu tím. Theo lời của Lim, vật này được tìm thấy gần một con sông lớn ở phía tây bắc bộ lạc. Khi nghe Lim nhắc đến, Ain tò mò hỏi thêm, Lim mới đổ túi chứa những thứ thu thập được ra để tìm lại.
Sau một hồi lựa chọn, Lim đưa cho Ain xem một vật khác. Đó là một viên đá có màu xám, xen lẫn những đốm màu lấm tấm không đều như đen, trắng, đỏ.
Ain thắc mắc hỏi:
"Gì đây, Lim?"
Lim nhìn viên đá rồi đáp:
"Cái này cũng được tìm thấy gần bờ sông đó, tộc trưởng. Do khá lạ nên tôi mang về."
Ain tò mò, lấy dao đá cạo nhẹ vào bề mặt viên đá để thử, nhưng không để lại dấu vết gì. Hắn mang viên đá ra ngoài sáng. Dưới ánh mặt trời, bề mặt viên đá phản chiếu những tia sáng lấp lánh đầy màu sắc. Những người xung quanh thích thú, nhưng Ain lại nhíu mày suy nghĩ.
Hắn thử đổ nước lên viên đá. Nhìn lượng nước chảy xuống mà không bị hấp thụ nhiều như các loại đá tự nhiên khác, Ain càng tin chắc đây là đá hoa cương.
Từ đó, Ain suy đoán rằng viên đá màu tím kia có thể cũng là một loại khoáng vật đặc biệt. Hắn nhớ rằng đá hoa cương thường xuất hiện cùng các loại khoáng vật như thiếc, thạch anh, bô xít...
Điều này có nghĩa là khu vực phát hiện có thể là một mỏ tài nguyên phong phú.
Ain bắt đầu cảm thấy khả năng may mắn của Lim thật đáng gờm. Chỉ một viên đá mà đã dẫn đến nhiều manh mối quan trọng. Hắn cười khổ, nhận ra rằng nhóm chế tác sắp có một bước tiến lớn.
Tuy nhiên, đá hoa cương không phù hợp để làm lò nung. Nhóm xây dựng hiện đang cần một vật liệu chịu được nhiệt độ cực cao mà nhóm chế tác đang nghiên cứu.
"Chịu lửa, chịu lửa...Chà căng đây. Đá lửa...Hmm...Đá chịu lửa...A! Đúng rồi, đá bazan! Nhưng tìm ở đâu giờ? Hay là nơi đó nhỉ?"
Ain đi đi lại lại, chợt lóe lên một ý tưởng nhưng rồi lại do dự. Những người xung quanh không hiểu hắn đang nghĩ gì, riêng Lim thì ánh mắt híp lại. Bản năng hắn cảm thấy lại có thứ gì đó cần tìm kiếm.
Sau khi cân nhắc kỹ, Ain nói với mọi người:
"Rồi, mọi người nhìn này. Đây tạm gọi là đá hoa cương. Nó cứng cáp, ít thấm nước, bề mặt chống trầy tốt và rất nặng. Tuy nhiên, hãy nhìn đây."
Nói rồi, Ain cầm một cây búa sắt của Rok đập mạnh xuống viên đá hoa cương. Viên đá vỡ ra, tạo thành một đám bụi dày đặc khiến mọi người xung quanh phải che mặt lại.
Chờ bụi tan, Ain tiếp tục:
"Như mọi người thấy, nếu khai thác loại đá này thì cần tìm cách bảo vệ tộc nhân. Làm việc trong môi trường bụi như thế này rất nguy hiểm."
Nghe vậy, mọi người liền vội vàng ghi chép lại. Ain gật gù rồi nói tiếp:
"Còn vật này thì tạm thời chưa nghiên cứu ngay. Trước mắt, Lim, ngươi hãy cho người bảo quản kỹ những thứ này. Khi nhóm nghiên cứu cần đến, hãy giao cho họ."
Lim gật đầu nhưng trong lòng thầm nghĩ: "Nhóm nghiên cứu là ai?"
Ain nhìn Lim rồi tiếp tục nói:
"Còn về lò nung, ta vừa nghĩ ra một phương án. Dio, mày còn nhớ con sông năm xưa không?"
Mih và Pu nghe nhắc đến lò nung thì ánh mắt sáng rực. Dio suy nghĩ một lúc rồi gật đầu. Ry cũng nhớ nhưng vẫn chưa hiểu tại sao Ain lại nhắc đến chuyện này.
Ain chỉ vào bản đồ, nơi đánh dấu một ngọn núi lửa từ trước. Mọi người nhìn theo thì thấy một khu vực lớn vẫn chưa được vẽ chi tiết, nhưng có một con sông uốn lượn chảy về phía bộ lạc. Gần đó là một ngọn núi màu đỏ.
Ain hít một hơi sâu rồi nói:
"Đây là núi lửa. Nó rất nguy hiểm và bất ổn. Không ai biết khi nào nó sẽ hoạt động. Nếu nó tỉnh dậy, nó sẽ phun ra dung nham nóng khủng khiếp."
Mọi người nghe vậy thì nuốt nước bọt. Nhóm của Ry và Dio nhớ lại ký ức năm xưa mà rùng mình. Nếu không có Ain phát hiện ra bí mật của vùng đất này kịp thời, có lẽ cả nhóm đã bỏ mạng.
Ain quan sát phản ứng của mọi người rồi thở dài. Hắn lo tộc nhân mình vì sự phát triển mà mất đi sự cảnh giác trước thiên nhiên. Hắn nghiêm túc nói tiếp:
"Không chỉ có đá lửa, núi lửa còn sinh ra khí độc. Nếu ai vô tình tiếp xúc, cái chết là điều chắc chắn. Vì vậy, tiếp cận núi lửa cực kỳ nguy hiểm."
Nghe vậy, nhiều người càng tỏ vẻ khó hiểu. Núi lửa ở khá xa, vậy tại sao Ain lại giải thích nhiều đến thế?
Ain chỉ mỉm cười rồi hỏi:
"Nhưng nguy hiểm luôn đi đôi với phần thưởng. Ai cũng biết nước có thể dập tắt lửa. Dù núi lửa nóng cỡ nào, nó cũng sẽ nguội đi. Vậy khi những thứ nóng bỏng đó nguội đi, chúng sẽ trở thành gì?"
Mọi người cố gắng tưởng tượng. Mih và Pu chợt nhận ra điều gì đó. Pu nhìn Ain, rồi lên tiếng:
"Một loại vật liệu chống lửa cực tốt. Vì đã chịu được nhiệt độ cực cao khi phun trào, nên khi nguội đi, nó vẫn có thể chịu nhiệt rất tốt. Nếu nóng hơn nữa, nó lại trở thành dung nham."
Mọi người nghe xong thì ồ lên. Ain mỉm cười rồi nói:
"Vậy nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm. Đã quá lâu, ta không chắc tình trạng của núi lửa ra sao. Vì vậy, mọi người hãy đưa ra quyết định."
"Đi."
Lần này, Mih là người đầu tiên lên tiếng. Ai cũng hiểu rằng vật liệu này rất cần thiết cho nhóm của Mih. Tuy nhiên, với góc nhìn khác, họ cũng chần chừ. Đặc biệt là Dio.
Nó đã tận mắt chứng kiến vụ phun trào năm xưa. Giờ quay lại khi chưa có thông tin gì rõ ràng, khoảng cách quá xa, nguy cơ quá lớn…
Đây rõ ràng là một nhiệm vụ nguy hiểm. Nhưng nếu không tìm được vật liệu mới, sự phát triển của bộ lạc sẽ bị ảnh hưởng.
Ai cũng nhận ra đây là một quyết định đầy rủi ro. Nhưng không thể bỏ qua nó.