Từng đoàn tù binh được Mit âm thầm mang về bộ lạc trong đêm. Ain cũng không nói gì nhiều, hắn cùng các tù binh đều hiểu rõ họ đang ở đâu.
Đám người này hiểu rõ hoàn cảnh của mình, nên tiến trình gia nhập bộ lạc diễn ra khá nhanh chóng. Sau khi hoàn tất, Ain bảo Mit dẫn họ đến nơi tạm trú, và sẽ công bố với các tộc nhân vào sáng hôm sau.
Ain nhìn theo bóng lưng Mit trong ánh sáng chập chờn của ngọn đuốc và thở dài. Ry và Garu, hai người mạnh nhất, đã rời đi làm nhiệm vụ; Tel cũng vậy.
Hiện tại, trong bộ lạc chỉ còn Mit là có khả năng chiến đấu cao nhất trong nhóm đi săn. Điều này khiến khi gặp bộ lạc khác tấn công, hắn sẽ phải chịu nhiều áp lực.
Mit không có sức mạnh như Ry, cũng không thông minh như Tel. Điều hắn có là sự tận tụy trong công việc – một phẩm chất mà ai cũng có, nhưng vì sao Mit lại được chọn làm đội trưởng nhóm săn thứ ba?
Dù tuổi đời của Mit không hơn Tel hay các thành viên khác trong nhóm, điều người ta thường nhắc về Mit nhiều hơn tuổi tác là sự lão luyện trong công việc.
Đó chính là điểm đặc biệt của hắn. Mỗi nhiệm vụ Ry giao, Mit đều hoàn thành xuất sắc, các thành viên thì hài lòng, Ain thì không có gì để phàn nàn. Một người luôn dung hòa được giữa cấp trên và cấp dưới như Mit thật đáng quý.
Nếu trở về hiện đại, Mit sẽ là kiểu nhân viên mà cấp trên rất hài lòng, công việc giao xuống dù nặng nề nhưng cũng không ai phàn nàn.
Nhưng đó là khi hắn đứng giữa hai người kia. Bây giờ chỉ còn lại mình hắn, Mit phải chứng tỏ cho Ain thấy lý do để giữ hắn lại, vì Ain đang chuẩn bị một thay đổi lớn cho bộ máy của bộ lạc.
Đó là chuyện tương lai. Còn hiện tại, Ain vội vàng quay vào nhà vì có bốn người vợ đang đợi hắn.
Sáng hôm sau, tất cả tộc nhân đều ngỡ ngàng khi nghe tin hơn 500 người mới gia nhập bộ lạc. Dù bất ngờ, nhưng vì đã được tộc trưởng xác nhận, mọi người nhanh chóng hướng dẫn cho những tộc nhân mới.
Không khí rộn ràng khắp bộ lạc. Những người mới cảm thấy thích thú trước những điều mới lạ ở nơi đây, trong khi những người cũ thì vui vẻ vì thấy họ giống như chính mình trước đây.
Kèm theo sự gia nhập của những tộc nhân mới là một lượng tài nguyên lớn đổ vào nhà kho của bộ lạc Lạc Việt. Eny phải làm việc suốt cả tuần mới thống kê xong số tài nguyên này.
Rac thì bận rộn ghi lại số lượng người gia nhập, trong khi các thành viên phòng dân số tỏa ra khắp bộ lạc để kiểm tra, rà soát. Tuy họ giỏi về dân số, nhưng lại kém trong những lĩnh vực khác.
Nhóm đi săn phải tuyển thêm người từ các tộc nhân mới, vì vừa mất đi lượng lớn thành viên làm nhiệm vụ, với tiêu chí là trẻ và khỏe mạnh thì nhóm đi săn cũng nhận thành viên mới được kha khá người.
Các nhóm như canh gác, nấu ăn, trị liệu cũng nhanh chóng tìm thành viên, vì dù hơn một tuần trôi qua, tộc trưởng vẫn chưa quyết định công việc cụ thể cho những người mới.
Khác với những lần trước, lần này Ain không yêu cầu tất cả người mới bắt đầu từ xây dựng trước khi xác định công việc, những các nhóm lớn như Dơi, Dao, Hải sản cũng đều đã đăng thông báo tuyển thành viên.
Ain biết và không muốn can thiệp. Hắn đã mắt nhắm mắt mở rồi, nếu ai không hiểu thì Ain sẽ phải tìm người thay thế cho họ thôi.
Giờ đây, hắn đi ra phía sau nhà, đến một nơi được che giấu cẩn thận. Đây là chỗ mà nhóm của Ain từng giao chiến với bầy sói năm xưa.
Hơn hai năm trước, khi giáng chức Duyên, Ain âm thầm giao cho cô một nhiệm vụ: chuẩn bị cho hắn một căn cứ ở đây.
Cô không làm hắn thất vọng. Một căn cứ rộng gần bằng sân vận động đã được dựng lên, và những dấu hiệu mới cho thấy gần đây nó còn được mở rộng thêm.
Ain nhìn đám người trên các cành cây mà nhăn mặt: “Quá dày đặc.”
Từ lúc hắn bước vào căn cứ, đã có hơn 20 cặp mắt theo dõi hắn. Dù không thấy rõ, nhưng cảm giác rùng mình là có. Ain tự hỏi nếu ai khác muốn bước vào mà không có sự cho phép thì sẽ phải chịu điều gì?
Ain tiến đến một cánh cửa gỗ đơn sơ. Khi định mở, cánh cửa tự mở ra, và mùi hắc của gỗ mới xộc vào mũi hắn.
Khó chịu, Ain bịt mũi. Một người đàn ông mặc đồ đen kín mít bước tới, cúi chào Ain và nói:
“Chào tộc trưởng, ngài tới rồi. Có lẽ mùi sơn mới làm ngài khó chịu?”
Ain lắc đầu rồi hỏi:
“Nơi này khá gần chỗ ta, có chắc là an toàn không?”
Người kia cười và nói:
“Tộc trưởng yên tâm, trong phạm vi căn cứ này, chúng tôi không bỏ sót một con chim nào đâu. Với lại, ai mà ngờ được một căn cứ lại ở ngay sau nhà tộc trưởng.”
Ain gật đầu và hỏi tiếp:
“Vậy những ‘thành viên mới’ sao rồi?”
Người kia nghe câu hỏi thì có chút căng thẳng, đáp:
“Hiện chúng tôi mới tẩy não thành công vài ‘thành viên’ số còn lại cần thêm thời gian, thưa tộc trưởng.”
Ain nghe vậy cũng không ngạc nhiên, như thể hắn đã biết câu trả lời từ trước. Hắn vỗ vai người kia và nói:
“Được rồi, làm từ từ thôi, dục tốc bất đạt. Chúng còn trẻ, dễ dạy hơn nhiều. Đừng để mọi việc vượt quá tầm kiểm soát.”
Khi nói tới những từ cuối cùng, Ain tỏa ra sát ý, khiến người kia cũng phải rùng mình. Hắn thề rằng chưa thấy ai có sát ý như tộc trưởng, ngay cả đội trưởng cũng chưa từng tỏa sát ý như vậy.
Người kia gật đầu lia lịa, Ain mỉm cười rồi bước ra ngoài, để lại người kia thở phào nhẹ nhõm khi Ain đã đi khuất.
Anh ta bước vào một phòng trắng, nơi đây chứa những thứ mà tộc trưởng đã cho chuẩn bị.
Trong căn phòng là hơn 50 đứa nhỏ, đây là những mầm non của các bộ lạc bị những ‘vệ tinh’ phá hoại. Đứa nào cũng chỉ vài tuổi, có đứa mới biết đi, biết nói.
Tên kia đứng trên một tấm bảng đen bắt đầu nói gì đó.
Sau buổi học, những đứa trẻ được đưa sang một căn phòng chứa đầy vũ khí, chúng được dạy về việc sử dụng.
Sau một giờ, chúng lại đưa sang một căn phòng khác, nơi này rộng hơn, có nhiều đứa trẻ giống chúng, một căn phòng thoải mái hơn.
Những cành cây, khu vườn, bãi đất trống, bãi đá tha hồ cho chúng chơi đùa, nhưng có đứa lớn hiểu vấn đề, chúng bắt đầu tập luyện với những thứ này.
Tại sao chúng hiểu vì chúng đã được dạy trong buổi học kia, còn học những gì chỉ có trời mới biết.
Sau hơn hai giờ, mấy đứa nhỏ bị tách ra, chúng hoàn toàn bị bắt đi một cách ngẫu nhiên, được đưa vào một căn phòng trắng đơn giản.
Có những tấm niệm bằng vải nằm sõng soài dưới đất, chúng sau khi được đưa vào thì người phụ trách đóng cửa rời khỏi, những đứa trẻ nhìn nhau.
Chúng hoàn toàn không biết phải làm gì, những đứa lớn thì chào hỏi nhau, mấy đứa nhỏ hơn thì ôm nhau ngủ, nhìn những tấm vải được mấy đứa nhỏ cuộn lấy.
Mấy đứa lớn hơn thì khó chịu nhưng cũng không làm gì hơn, chúng dựa vào những bức tường ngủ thiếp đi, những ngày qua đã quá sức tưởng tượng của chúng.
Không biết thời gian trôi qua đã bao lâu.
Chúng được gọi dậy, mệt mỏi và đói bụng nhưng cả dám cũng không chần chờ quá lâu, chúng được đưa vào một nhà ăn lớn.
Lại gặp những người quen, chúng nhanh chóng tụ họp lại hỏi thăm, thức ăn thì phong phú nhưng không ai nhận ra những kẻ đến sau lại nhận thức ăn ít hơn những kẻ đến trước.
Lại một lịch trình như cũ, học, tập luyện, ăn trưa, tập luyện, giải trí, ăn rồi đi ngủ, cứ như qua hơn vài tuần.
Những đứa nhỏ cũng nhận ra vài quy tắc của nơi này, đến sớm thì được ăn thỏa thích, đến trễ thì nhịn đói tới khi bữa ăn khác bắt đầu.
Tập luyện tốt thì sẽ được đưa vào căn phòng tốt hơn, học tập đạt điểm cao thì được khẩu phần ăn riêng, vũ khí được sử dụng nhưng khi thực chiến chỉ là bằng đá.
Những kẻ tham vọng và bị tiêm nhiễm càng cố gắng hơn, những kẻ yếu đuối thì bị loại trừ, trong thời gian ở đây, không có ngày nào mà số lượng tụi nhỏ lại nhiều hơn ngày hôm qua.
Số lượng càng ngày ít đi, không ai biết chúng đã đi đâu, dù bọn nhỏ có hỏi người phụ trách cũng chỉ nhận lại là sự im lặng đáng sợ.
Tại sao có việc này? Tại sao Ain cần lượng trẻ nhỏ như vậy? Bọn nhỏ bị tẩy não có mục đích gì?
Câu trả lời chắc chỉ có mình Ain biết.
…
Còn công trình sân vận động giờ đây mới có dịp trở lại, tuy thành viên đã mất đi nhiều do nhiệm vụ ở phía tây bộ lạc.
Đã có hệ thống ròng rọc thì công việc chôn cột gỗ dễ dàng hơn, từng cây cột chắc khỏe được chôn sâu dưới đất, các thành viên xây dựng đã đào rất sâu, vì mỗi cây cột có chiều cao hơn 20m và đường kính cây hơn 70cm.
Mỗi hố được đào có độ sâu gần một phần ba cây cột, vậy chi là hơn 6m một chút, khi những cây cột được đưa xuống thì có những tộc nhân liền đổ bê tông đổ xuống.
Sau khi đổ xong thì che chắn kỹ càng tránh cho bê tông tiếp xúc với nước, sau những cây cột được chôn xong thì nhóm xây dựng tiếp tục làm cột xen kẽ giữa các cột gỗ.
Đổ bê tông xong phần trụ cột thì tới phần khó, khi bắt đầu phải đổ bê tông cao lên từ từ cho bằng với những cây cột bằng gỗ.
Những cái giàn giáo cao nhanh chóng được làm ra, tuy có chút sợ hãi nhưng những thành viên leo lên cũng ráng gồng để hoàn thành công việc, mỗi 5m cột được xây khung thì giàn giáo lại cao hơn.
Cứ như vậy khi giàn giáo cao hơn 13m mới dừng lại, những lớp bê tông cũng đã khô cứng, mấy thành viên xây dựng liền gỡ những tấm gỗ ốp để cố định khung thép.
Sau khi làm xong làm cột bê tông cũng đã trôi qua hơn một tháng, mùa hè cũng đã bắt đầu, nhóm trồng trọt càng khổ sở.
…
Nhóm trồng trọt vừa tuyển thêm hơn 50 thành viên, bọn họ lại gặp mùa hè vừa tới, thành ra họ lại càng bận rộn, đặc biệt là chỗ ngọn đồi có khoảng hơn phân nửa số thành viên mới chạy qua đây.
Lão Ky nhìn số thành viên mới liền đổ mồ hôi trán, lão thở dài, này là tộc trưởng làm khó lão mà.