Sau khi thu dọn chiến trường, cả nhóm người do Dio dẫn đầu áp giải tù binh về phía khu vực ngoài bẫy hình cái phễu. Giữa đoàn người, nổi bật nhất là một chiếc xe kéo thô sơ, trên đó chất hai thân ảnh quyền lực nhất của bộ lạc Tê Giác.
Tên tộc trưởng rên rỉ đau đớn với đôi chân gãy nát, nhưng điều khiến hắn bối rối hơn cả là sự hiện diện của lão Vu bên cạnh. Hắn không thể hiểu nổi:
“Làm sao bọn họ có thể bắt được lão Vu? Chẳng phải lão đi theo thần hộ mệnh sao? Tại sao bọn chúng không giết ta và lão? Chúng rốt cuộc là ai?”
Nằm trên xe kéo, hắn mới có cơ hội quan sát kỹ hơn. Hắn nhận ra những người này không chỉ cao lớn hơn tộc nhân của mình mà còn có da dẻ hồng hào, cơ thể đầy đặn – dấu hiệu của một bộ lạc hùng mạnh. Nhưng làm gì có bộ lạc nào như vậy quanh đây?
Càng nhìn, sự nghi hoặc trong lòng hắn càng lớn hơn. Vũ khí họ mang theo cũng khác lạ, sắc bén hơn nhiều so với những cây lao đá của hắn, càng củng cố suy nghĩ rằng họ không phải những kẻ lang bạt tầm thường.
Sau khoảng mười lăm phút trằn trọc suy nghĩ, chiếc xe kéo dừng lại. Hai chiến binh bước lên, kéo hắn và lão Vu xuống, đặt họ trước một khung cảnh khiến tên tộc trưởng như chết lặng.
Trước mắt hắn, hình bóng thần hộ mệnh – niềm kiêu hãnh của bộ lạc hắn – nằm bất động dưới chân một con rùa khổng lồ, to lớn gấp đôi.
Tên tộc trưởng cảm thấy cả thế giới như sụp đổ khi nhìn thấy con rùa ấy đang gặm nhấm phần đầu của thần hộ mệnh, trong khi xác của vô số con tê giác vương vãi khắp nơi.
Những tộc nhân còn sống sót – những kẻ đã bỏ chạy trước đó – giờ đây bị trói gô lại thành từng hàng, chỉ còn hơn hai trăm người.
Hắn cố gắng tìm kiếm nguyên nhân vì sao không ai trốn thoát được. Rồi hắn thấy những vật thể lạ bao quanh khu vực này, giống như những bức tường vô hình mà những con chiến tê dũng mãnh của hắn không thể vượt qua. Đám tù binh cũng hoang mang không kém, bọn chúng không hiểu nổi tại sao lũ chiến tê lại ngã nhào khi va vào những vật cản ấy.
Tên tộc trưởng và lão Vu bị đẩy đến trước hàng tù binh. Từ phía khu rừng, một đoàn người xuất hiện. Khi thấy họ, hắn cảm thấy nỗi tuyệt vọng càng dâng trào. Đó chính là những người hắn đã để lại trông giữ bộ lạc. Giờ đây, họ cũng bị bắt.
Trong đoàn người đó, một bóng dáng nhỏ nhắn so với những người khác cất giọng báo cáo:
“Báo cáo, nhiệm vụ hoàn thành.”
“Tốt lắm, Tel.”
Dio gật đầu hài lòng. Nó nhìn tên tộc trưởng đang bệ rạc, rồi chờ đợi cho đám tù binh mới ổn định. Khi đã sẵn sàng, Dio mới tiến lên, giọng nói vang vọng giữa đám đông:
“Trước tiên, xin chào. Ta là Dio, thuộc bộ lạc Lạc Việt. Chính là bộ lạc mà các người dự định tấn công vào mùa xuân tới.”
Nhóm tù binh lập tức trở nên náo động. Họ xôn xao bàn tán:
“Bộ lạc Lạc Việt? Ta chưa từng nghe qua!”
“Chúng ta định tấn công họ từ bao giờ?”
“Họ chính là bộ lạc kia sao?”
Những tiếng tranh luận vang lên không dứt. Dio đứng đó, mỉm cười khi nhớ đến lời Ain đã dặn trước khi chiến dịch bắt đầu:
“Khi con người lâm vào thế bất lợi, họ thường né tránh trách nhiệm. Họ sẽ tìm cách giảm nhẹ tội lỗi của mình, đổ lỗi cho hoàn cảnh. Khi thua cuộc, họ kêu oan. Nhưng khi chiến thắng, họ lại hò reo ca tụng.
Chính vì thế, đừng mềm lòng trước những lời than vãn. Hãy cho họ thấy rõ hậu quả của việc nhắm đến bộ lạc của chúng ta. Phải đẩy họ vào đường cùng, chỉ còn hai lựa chọn: vùng vẫy thì chết, đầu hàng thì sống.”
Dio thở dài, thầm cảm thán trước tầm nhìn xa của Ain. Nếu không được dặn trước, có lẽ nó đã mềm lòng trước những lời kêu oan của đám người này.
Nó chậm rãi nói, giọng điềm tĩnh nhưng ẩn chứa sự lạnh lùng:
“Hừm, ta biết có những người trong các ngươi không hề hay biết chuyện này. Ta cũng hiểu. Nhưng hãy nói cho ta nghe, làm sao ta giải thích điều đó với những chiến binh đã ngã xuống của bộ lạc ta?”
Sự hy vọng vừa nhen nhóm trong mắt nhóm tù binh vụt tắt. Họ không biết Dio đang muốn gì.
Dio quét ánh mắt sắc lạnh qua họ, rồi tiếp tục:
“Vậy thì tại sao các người bị bắt?”
Một câu hỏi đơn giản, nhưng lại khiến tất cả lặng thinh. Vì sao họ bị bắt? Chẳng lẽ họ phải thừa nhận mình đã lên kế hoạch xâm lược? Nhưng điều đó lại trái ngược với lời kêu oan trước đó. Họ lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, không ai dám mở miệng.
Dio quan sát sự bối rối của họ rồi chậm rãi ném thêm một mồi lửa:
“Vậy ai đã đẩy các người vào hoàn cảnh này? Ai đã khiến cha mẹ, vợ con của các người phải ra trận và bỏ mạng? Ai đã khiến bộ lạc của ta phải phản kháng, phải hy sinh để bảo vệ chính mình? Là ai?”
Những câu hỏi của Dio như những nhát dao cắm sâu vào tâm trí họ. Dần dần, từng ánh mắt dần chuyển hướng về phía hai người đang quỳ dưới đất.
Tên tộc trưởng, lúc này đã hiểu rõ kế hoạch của Dio. Hắn nhận ra, họ không giết hắn và lão Vu không phải vì nhân từ. Họ muốn biến hắn thành con cừu đen tế thần.
“Quá thâm độc…”
Lời thì thào rời khỏi môi hắn. Trước cái chết, trí óc hắn dường như sáng suốt hơn bao giờ hết. Nhưng sự thông minh muộn màng đó chẳng thể thay đổi được điều gì.
Dio hài lòng với kết quả, nó chỉ tay vào tên tộc trưởng và lão Vu, rồi nói:
“Hai kẻ này cùng đồng bọn của chúng là những kẻ đã lập kế hoạch tấn công bộ lạc ta. Chính chúng đã đẩy các người vào tình cảnh này. Nếu các người căm phẫn vì mất đi người thân, vì bị lừa dối, vì những gì đã xảy ra, thì đây – hãy dùng thứ này để đòi lại công bằng.”
Nói xong, Dio thảy một cây lao đá của bộ lạc Tê Giác xuống trước mặt nhóm tù binh. Không khí trở nên căng thẳng. Bảo họ trút giận lên tộc trưởng? Vì sao?
Dù giận hắn, họ vẫn không thể dễ dàng ra tay giết chết người đã dẫn dắt bộ lạc suốt bao năm. Hơn nữa, Dio không hứa hẹn bất cứ điều gì: không phải gia nhập bộ lạc mới, không phải tự do. Điều này khiến họ càng phân vân, đấu tranh tâm lý dữ dội.
Dio nhìn nhóm tù binh, lòng càng thêm khâm phục Ain. Nó nhớ lại một lần trao đổi với Ain:
“Ain, vậy đám tù binh thì làm sao?”
“Đơn giản thôi, chỉ cần mày làm cho họ một con thuyền rồi cho họ lựa chọn: lên thuyền hoặc rớt xuống sông.”
Dio nhíu mày: “Ý mày là gì?”
“Là mày ép họ chọn giữa theo mình hoặc chết. Nhưng không được dồn họ vào đường cùng ngay từ đầu. Khi họ gần tuyệt vọng, mày phải đưa ra một lựa chọn tưởng chừng có lợi cho họ, nhưng thực chất lại theo đúng ý định ban đầu của mày.”
Dio khi ấy nghe thì hiểu lờ mờ, nhưng giờ mới thực sự thấm thía. Ain vốn sinh ra trong thời bình, nhưng hắn hiểu rõ chiến tranh không đơn thuần chỉ là vũ lực – nó còn là tâm lý, là chiến thuật.
Có những nhân chứng sống và tri thức còn tồn tại đã giúp Ain hiểu một góc của cái gọi là nhân quyền và tự do.
Kẻ xâm lược muốn đạt mục đích thì cần một cái cớ, cần sự kẻ thù chung để lôi kéo, cần một củ cà rốt đưa cho con thỏ nhưng cũng cần cây gậy để nhắc nhở. Ain trước tương lai của bộ lạc và mình chỉ có thể áp dụng cái thứ đã từng tàn phá đất nước mình kiếp trước.
Ghét một thứ nhưng lại sử dụng thứ đó, cảm giác không thoải mái cho lắm.
(Nếu đọc tới đây mà bạn còn khó hiểu thì cũng đúng thôi, bởi vì tâm lý của Ain không ổn định, có những lúc hắn nghĩ mọi thứ quá lên, có lúc lại suy nghĩ đơn giản)
Giờ đây, Dio áp dụng đúng những gì Ain nói, và kết quả khả quan hơn nó từng nghĩ. Nhìn nhóm tù binh còn do dự, Dio hối thúc:
“Sao vậy? Các người không muốn trả thù sao?”
Nhóm tù binh nhìn nhau, rồi nhìn tộc trưởng. Lương tâm và sinh tồn giằng xé dữ dội. Một số người siết chặt nắm tay, có kẻ ôm đầu, cố xua đi những suy nghĩ đang dày vò họ. Nhưng cuối cùng, họ không có sự lựa chọn nào khác.
Kẻ đầu tiên bước lên, nhặt lấy cây lao. Rồi người thứ hai. Khi một người ra tay, những kẻ còn lại cũng theo sau. Có người vừa trút giận, vừa bật khóc. Những giọt nước mắt lăn dài không biết vì căm hận hay vì nỗi nhục nhã khi phải phản bội chính bộ lạc của mình.
Những chiến binh của bộ lạc Lạc Việt chứng kiến cảnh tượng này mà lắc đầu. Chỉ có những người như Dio, Ry mới hiểu ý nghĩa sâu xa đằng sau nó. Nếu là họ thì cũng sẽ như đám người kia, trong cái thời đại này, sống sót là điều quan trọng nhất, và đôi khi để sống, con người phải mang theo vết nhơ suốt đời.
Sau khi nhóm tù binh trút giận xong, Dio ra lệnh tách họ ra. Tộc trưởng và lão Vu giờ đây đã không còn nhận ra hình dạng. Dio chỉ thở dài, ra lệnh chôn cất họ trong góc rừng. Những tù binh còn lại được đưa về bộ lạc.
Dio nhìn chiến trường, thở dài: “Kết thúc rồi.”
Nhưng thực chất, mọi thứ mới chỉ bắt đầu.
Pu cùng nhóm hậu cần xuất hiện ngay sau đó, mang theo tiếp tế và dọn dẹp chiến trường. Dù quân số đông, họ vẫn không thể sánh được với chiến binh chính quy. Từng mũi tên, từng mảnh vũ khí đều được nhặt lại cẩn thận – sắt là tài nguyên quý giá, không thể lãng phí.
Những đoàn xe kéo do lợn rừng kéo theo lần lượt chở về vũ khí, thức ăn, vật liệu...Bộ lạc Lạc Việt gần như vét sạch tất cả những gì còn sót lại từ bộ lạc Tê Giác. Đặc biệt, một lượng lớn thịt tê giác được thu gom, và xác của Tê Giác thần cũng đã được cháu lão Quy dùng thần lực mang về.
Cuối cùng, khi đoàn người trở về tới bộ lạc, mùa đông cũng sắp kết thúc. Ain đứng chờ ở cổng bộ lạc, nhìn đoàn tù binh tiến vào. Nhưng trên gương mặt hắn, không có vẻ hài lòng.