Sổ Tay Bẻ Cong Trai Thẳng

Chương 2: Cậu Học Bá Giả Vờ Và Anh Trai Thẳng Hay Khiêu Khích



Cái tên Đinh Tuyết Nhuận bắt đầu ám ảnh Lâu Thành ngay từ buổi tựu trường đầu tiên sau kỳ nghỉ hè. Cậu ta được xếp vào lớp trọng điểm A1 – cái lớp mà Lâu Thành chỉ có thể đặt chân vào nhờ "sức nặng" của tòa nhà mang tên nhà anh. Và điều không thể tin được là, Đinh Tuyết Nhuận lại ngồi ngay bên cạnh Lâu Thành, trở thành bạn cùng bàn mới của anh.

"Chào cậu, Lâu Thành." Đinh Tuyết Nhuận đưa tay ra, giọng nói vẫn bình thản, ánh mắt sau cặp kính không chút gợn sóng.

Lâu Thành nhìn chằm chằm vào bàn tay trắng nõn, thon dài ấy. Anh vẫn chưa quên vết xước và vết bầm tím trên đó. "Hừ," anh hừ lạnh một tiếng, không thèm bắt tay. "Cậu đừng có mà ra vẻ nữa. Tôi biết tỏng cậu là loại người gì rồi."

Đinh Tuyết Nhuận khẽ rụt tay lại, nụ cười nhạt vẫn treo trên môi. Cậu không nói thêm lời nào, chỉ lấy sách vở ra sắp xếp gọn gàng trên bàn. Mọi thứ đều ngăn nắp, tinh tươm, đối lập hoàn toàn với cái bàn lúc nào cũng đầy rẫy sách giáo khoa cũ kỹ, bút chì cùn và vài ba vỏ kẹo của Lâu Thành.

Ngay buổi học đầu tiên, Lâu Thành đã quyết định sẽ "vạch trần" bộ mặt thật của Đinh Tuyết Nhuận. Anh ta tin rằng cái mác học bá kia chỉ là giả tạo, giống như cách cậu ta lén lút hút t.h.u.ố.c vậy.

"Này, làm bài tập chưa?" Lâu Thành huých nhẹ khuỷu tay vào Đinh Tuyết Nhuận, khi thầy giáo vừa giao một đống bài tập về nhà. "Đừng có giả vờ nữa, làm bài tập cái gì, cậu biết làm sao? Hay để tôi chỉ cho vài chiêu đối phó với giáo viên nhé?"

Đinh Tuyết Nhuận chỉ lướt nhìn Lâu Thành một cái, rồi tập trung ghi chép bài. Cậu không trả lời, cứ như thể lời nói của Lâu Thành chỉ là gió thoảng mây bay. Thái độ này càng khiến Lâu Thành bực tức. Anh ta cảm thấy mình đang bị "bỏ ngoài tai", bị xem nhẹ.

Vài ngày sau đó, Lâu Thành vẫn không ngừng khiêu khích Đinh Tuyết Nhuận. Lúc thì anh ta cố ý làm ồn khi Đinh Tuyết Nhuận đang đọc sách, lúc thì anh ta vờ hỏi những câu hỏi ngu ngốc trong giờ học để xem Đinh Tuyết Nhuận có phản ứng gì không. Nhưng cậu ta vẫn vậy, trầm tĩnh, ít nói, và luôn hoàn thành mọi bài tập một cách hoàn hảo.

"Cậu có vẻ thích ra vẻ nhỉ?" Lâu Thành thì thầm vào tai Đinh Tuyết Nhuận trong giờ tự học. "Cứ làm như mình là học bá thật ấy. Đến lúc thi cử, kiểu gì cũng lòi cái dốt ra thôi."

Đinh Tuyết Nhuận dừng cây bút, ngẩng đầu nhìn Lâu Thành. Lần này, ánh mắt cậu có chút khác lạ, như có một tia sáng tinh quái lướt qua. "Cậu muốn tôi lòi cái gì ra?"

Lâu Thành bất ngờ trước câu hỏi thẳng thắn này. "Thì... thì cái sự dốt chứ gì!" Anh ta lắp bắp.

Đinh Tuyết Nhuận khẽ cười, một nụ cười không quá rõ ràng, nhưng đủ để khiến Lâu Thành cảm thấy hơi rợn người. "Vậy thì, cứ chờ xem."

Lời nói đó của Đinh Tuyết Nhuận cứ lảng vảng trong đầu Lâu Thành suốt những ngày sau đó. Anh ta càng tin rằng cậu ta đang cố tình che giấu điều gì đó, và cái kỳ thi tháng sắp tới sẽ là cơ hội để anh ta vạch trần.

Và rồi, ngày thi tháng cũng đến. Lâu Thành làm bài trong tâm trạng vừa lo lắng cho bản thân, vừa háo hức chờ đợi kết quả của Đinh Tuyết Nhuận. Anh ta tin rằng cậu ta sẽ chẳng khá hơn mình là bao.

Cho đến khi bảng điểm được dán lên bảng tin của trường.

Lâu Thành đứng trước bảng điểm, mắt mở to hết cỡ, không thể tin vào những gì mình đang nhìn thấy. Tên của anh ta đứng chót lớp, với một điểm số "ấn tượng" màu đỏ chói. Nhưng điều khiến anh ta choáng váng hơn cả, là tên Đinh Tuyết Nhuận. Đứng đầu toàn khóa. Với số điểm gần như tuyệt đối ở tất cả các môn. Thậm chí bài văn của cậu ta còn được giáo viên ngữ văn in ra, phát cho cả lớp tham khảo như một bài mẫu xuất sắc.

"Đứng thứ nhất toàn khóa?" Lâu Thành lẩm bẩm, không thể chấp nhận được sự thật này. "Không thể nào... Cậu ta... cậu ta thực sự là học bá ư?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Anh ta quay sang nhìn Đinh Tuyết Nhuận, người đang bình thản xem bảng điểm, không chút kiêu ngạo, cũng không chút ngạc nhiên. Cứ như thể, điều này là hiển nhiên.

"Này, cậu... cậu gian lận phải không?" Lâu Thành hỏi, giọng nói đầy vẻ nghi ngờ.

Đinh Tuyết Nhuận quay sang nhìn Lâu Thành, ánh mắt có chút thú vị. "Cậu có bằng chứng không?"

Lâu Thành cứng họng. Anh ta không có bất kỳ bằng chứng nào. Tất cả những gì anh ta có chỉ là một loạt những suy đoán chủ quan, dựa trên ấn tượng ban đầu.

Mấy ngày sau đó, Lâu Thành cứ như người mất hồn. Anh ta đã lầm to rồi. Đinh Tuyết Nhuận không phải là một "học sinh hư học kém" như anh ta nghĩ, mà thực sự là một học bá chân chính. Điều này khiến Lâu Thành cảm thấy có chút hụt hẫng, nhưng đồng thời cũng nảy sinh một sự tò mò mới về cậu bạn cùng bàn của mình.

Chiều hôm đó, sau giờ học, Lâu Thành vẫn ra sân bóng rổ như mọi khi. Anh ta chơi hết mình, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Khi về đến lớp để lấy cặp, anh ta thấy Đinh Tuyết Nhuận vẫn đang ngồi ở bàn, chăm chú đọc sách.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Lâu Thành. Anh ta nhếch mép cười, một nụ cười tinh quái. "Cậu học bá à, học nhiều quá có khi lại thành mọt sách đấy!"

Đinh Tuyết Nhuận ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn bình thản.

Lâu Thành tiến lại gần, diễu võ giơ chiếc áo bóng rổ ướt đẫm mồ hôi của mình, rồi bất ngờ ấn Đinh Tuyết Nhuận vào áo mình. "Cậu có biết cái gì gọi là đức trí thể mỹ lao không? Thành tích tốt cũng không có tác dụng gì, ngửi xem, đây là mùi vị đàn ông!"

Mùi mồ hôi nồng nặc, pha lẫn mùi nắng và mùi bóng rổ, xộc thẳng vào mũi Đinh Tuyết Nhuận. Lâu Thành nhìn cậu, chờ đợi một phản ứng nào đó: tức giận, ghê tởm, hay ít nhất là một chút khó chịu.

Nhưng Đinh Tuyết Nhuận vẫn chỉ nhìn anh, đôi mắt sau cặp kính vẫn bình tĩnh đến lạ. Cậu ta không đẩy Lâu Thành ra, chỉ khẽ hít một hơi, rồi chậm rãi nói, giọng điệu pha chút suy tư: "Mùi vị... đàn ông?"

Lâu Thành giật mình. Cậu ta không những không ghê tởm, mà còn... ngửi thật sao? Anh ta vội vàng buông Đinh Tuyết Nhuận ra, cảm thấy hơi lúng túng.

"Đúng vậy! Mùi đàn ông đấy!" Lâu Thành cố gắng giữ vẻ "đàn ông" của mình, nhưng trong lòng lại dấy lên một cảm giác kỳ lạ. Cậu ta... không ghét mùi mồ hôi của mình sao?

Đinh Tuyết Nhuận khẽ mỉm cười. Nụ cười lần này không còn nhạt nhẽo nữa, mà có chút gì đó sâu xa, khó đoán. "Vậy ra... đây là mùi vị của một người đàn ông 'thẳng' à?"

Lâu Thành đứng hình. Anh ta không biết Đinh Tuyết Nhuận có ý gì, nhưng câu nói đó của cậu ta lại khiến anh ta cảm thấy có chút... bất an. Anh ta gãi đầu, cố gắng xua đi cái cảm giác khó tả ấy. "Thì... thì đúng rồi! Chuẩn men 100%!"

Đinh Tuyết Nhuận không nói gì thêm, chỉ tiếp tục cúi xuống đọc sách. Nhưng Lâu Thành có cảm giác, mọi thứ giữa anh và cậu ta, đã không còn đơn giản như những gì anh ta nghĩ ban đầu nữa. Mối quan hệ giữa "học sinh tốt tâm cơ thụ" và "hay quấy nhiễu bằng lời nói một lời không hợp kiền kabe-don công", có lẽ, đã thực sự chớm nở từ khoảnh khắc mùi mồ hôi đàn ông ấy.