Sổ Tay Tẩy Trắng Của Ma Tôn Phản Diện

Chương 12: Thoại bản



Cùng lúc ấy, một thân ảnh màu trắng tựa khói mỏng hiện ra, Chử Thanh Thu siết chặt bàn tay, mặt mày lạnh lùng đứng quay lưng về phía Ninh Phất Y, hai tay chắp sau lưng.

"Sư tôn?" Trước mắt đột nhiên tối sầm, Thu Diệc chật vật đứng vững, đưa tay sờ đến dải lụa che trên mặt, nhưng lại không dám gỡ xuống, chỉ đành đứng yên tại chỗ, mờ mịt lên tiếng: "Sư tôn, ta..."

"Ta lệnh ngươi đưa nàng đến trong âm thầm, không được kinh động đến người khác, đây là cái gọi là không kinh động sao?" Chử Thanh Thu cất tiếng, giọng nàng không mang theo gợn sóng, nhưng Thu Diệc sống cạnh nàng lâu ngày, tự nhiên cảm nhận được cơn giận mơ hồ trong đó. Tuy không hiểu nguyên do nhưng chẳng dám thốt thêm lời nào.

Chử Thanh Thu cụp mi, như thể đã nén xuống được lửa giận, lại trở về dáng vẻ bình thản thường ngày: "Tự đi lĩnh phạt."

Thu Diệc nào dám kháng lời, đành rụt rè cúi người hành lễ, rồi trong thoáng chốc, thân ảnh "phách" một tiếng liền biến mất không thấy gì nữa.

So với Thu Diệc, lúc này Ninh Phất Y còn chẳng hiểu đầu đuôi hơn, có điều nàng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, khẽ cong môi, vờ như lơ đãng cầm lấy cuốn sách trong tay, dáng đứng tà tà chẳng mấy đứng đắn.

"Tham kiến chưởng môn." Ninh Phất Y cười tủm tỉm nói.

"Mặc lại y phục cho chỉnh tề." Chử Thanh Thu vẫn không quay đầu lại, nhưng giọng nói thì càng thêm nghiêm khắc, "Ngươi cũng biết bản tôn là chưởng môn, ăn mặc thế này còn ra thể thống gì."

Ninh Phất Y cúi đầu nhìn mình một lượt, chỉ là lớp áo ngoài hơi mỏng một chút, phần nên che thì đều che kỹ, cùng lắm chỉ lộ chút cánh tay. Nếu so với mấy bộ y phục đời trước nàng từng mặc ở ma quật, thế này đã gọi gì là hở hang.

Chử Thanh Thu nay cũng chưa sống đến mấy ngàn năm, sao lại giống hệt lão thủ tịch trưởng lão cổ hủ đầu bạc phơ sắp phi thăng kia thế không biết.

"Biết rồi." Ninh Phất Y uể oải đáp, rồi với tay lấy bộ xiêm y treo bên cạnh, khói mờ lượn lờ, thoắt cái nàng đã phục hồi dáng vẻ trước khi tắm gội.

Đợi nàng mặc xong, Chử Thanh Thu mới xoay người lại, ánh mắt rơi thẳng trên người nàng.

"Đó là vật gì." Ánh nhìn Chử Thanh Thu rơi xuống cuốn sách trên tay Ninh Phất Y, đôi môi đỏ hé mở.

"Thoại bản." Trong lòng Ninh Phất Y có chút thấp thỏm, nhưng nét mặt vẫn giữ dáng vẻ cà lơ phất phơ, ngả ngớn đong đưa cuốn sách trong tay.

"Là thoại bản gì." Thần tình Chử Thanh Thu nghiêm nghị.

"Tự mình xem đi." Ninh Phất Y giơ phần bìa ra trước mặt nàng, mắt cong cong, "Sao, chưởng môn cũng hứng thú với loại sách này à?"

Khi nhìn rõ hàng chữ trên bìa, biểu tình Chử Thanh Thu cuối cùng cũng xuất hiện vẻ sụp đổ trong nháy mắt, tuy nàng rất nhanh đã che giấu đi, nhưng rơi vào trong mắt Ninh Phất Y, lại khiến tâm trạng nàng khoan khoái lạ thường.

Chử Thanh Thu mím môi, dường như định nói điều gì đó, song cuối cùng lại không thốt ra lời nào, chỉ dời ánh mắt, lặng lẽ nhìn về nơi xa xăm.

"Đi đến viện ta." Nàng vừa dứt lời, tà váy đã cuốn gió sải bước rời đi.

Ngay khoảnh khắc thân ảnh màu trắng ấy tan biến, Ninh Phất Y liền ngửa mặt lên trời thở dài một hơi, đưa tay lau mồ hôi trên trán, ôm lấy cuốn sách trong lòng, cảm kích vỗ vỗ bìa sách một cái thật mạnh.

Trên bìa, vài chữ to in bằng mực vàng rực rỡ đập vào mắt: Sau khi đồng thời song tu cùng năm vị Tiên Tôn.

May mắn nàng phòng ngừa chu đáo, bằng không bị Chử Thanh Thu bắt quả tang lén đọc cấm thư thì phiền phức chẳng ít.

Có điều giờ Chử Thanh Thu đã đích thân tìm tới, nàng đương nhiên chẳng thể chuồn được nữa, chỉ đành ngoan ngoãn đi theo sau. Nàng cũng đang muốn xem thử, rốt cuộc trong hồ lô của Chử Thanh Thu bán thuốc gì.

Giữa thanh thiên bạch nhật, dưới ánh sáng quang minh, chắc là nàng không đến nỗi bị bịt miệng diệt khẩu chứ?

Lúc này chưa tới giờ truyền đạo, phần lớn đệ tử còn đang tu luyện sáng sớm, vì thế trên đường vắng bóng người. Chử Thanh Thu bước nhanh phía trước, áo dài tung bay theo gió, khiến Ninh Phất Y phải chạy lúp xúp mới theo kịp.

Nàng thầm oán cái thân thể nhỏ nhắn hiện giờ của mình, phải đứng thẳng thì mắt mới vừa vặn cao bằng vai của Chử Thanh Thu. Vừa chạy, nàng vừa phì phò thở bằng mũi.

May thay Chử Thanh Thu không đưa nàng thẳng tới Tử Hà phong mà lại rẽ vào một toà nhà bên cạnh Vân Thâm điện. Nơi đó mấy hôm trước còn hoang vắng, nay đã được tu sửa lại như mới, lầu các đình đài, hoa cỏ cây cối đầy đủ, tuy không sánh được với khí phái nơi tẩm điện của chưởng môn, nhưng lại rất hợp với phong thái thanh nhã ẩn dật của Chử Thanh Thu.

Băng qua một cây cầu đá, nàng bước thẳng vào chính đường. Trong sảnh không có cửa, chỉ dựng một tấm bình phong gỗ chạm rỗng, ánh nắng xuyên qua những lỗ hoa văn, chiếu thành từng dải sáng đổ khắp gian phòng.

Dưới ánh sáng là một chiếc bàn trà sơn đỏ vẽ hoa điểu, hai bên trải chiếu rơm, Chử Thanh Thu ngồi xuống bên bàn, nhẹ nâng ngón tay, lư hương hai bên liền bốc lên khói trắng nhè nhẹ.

Ninh Phất Y bước qua ngưỡng cửa rồi không chịu tiến thêm bước nào, nàng cảnh giác dựa vào bình phong, ánh mắt không rời khỏi từng động tác của Chử Thanh Thu.

"Ngươi dẫn ta tới đây, rốt cuộc có ý gì?" Ninh Phất Y hỏi.

Chử Thanh Thu nghe vậy cũng không nhiều lời, chỉ gọn gàng vung tay áo, một tờ tuyên chỉ liền bay tới trước mặt Ninh Phất Y. Nàng khẽ ngẩng đầu, vươn tay bắt lấy.

Thì ra là một phong thư. Ninh Phất Y liếc một cái đã nhận ra nét bút rồng bay phượng múa kia là của Ninh Trường Phong.

"Mẫu thân ngươi trước khi lâm chung đã viết thư cho ta, nhờ ta dạy bảo ngươi đôi phần." Chử Thanh Thu nói.

"Cầu ngươi? Dạy ta?" Ninh Phất Y nghi ngờ nhìn chằm chằm vào bức thư, quả nhiên phát hiện Chử Thanh Thu không hề nói dối, trong thư quả thực câu chữ khẩn thiết, tựa như đã sớm biết mình chẳng còn sống bao lâu nữa, là một lời phó thác trước khi lâm chung.

Ninh Phất Y nhìn chằm chằm vào mấy hàng chữ ấy, đến độ tay khẽ run lên.

Một lúc sau, nàng khẽ hất tay ném lá thư xuống, như thể hoàn toàn chẳng để tâm đến những con chữ kia, cười nhạt: "Đệ tử tu vi nông cạn, ngu dốt bẩm sinh, ngài đường đường là Thần Tôn, hà tất phải phí công trên người đệ tử làm gì?"

"Huống hồ vô luận là ta hay Ninh Trường Phong, xưa nay ngài đều chẳng mảy may để ý, cớ sao giờ lại vì mấy lời di ngôn mà đổi ý?" Ninh Phất Y nhìn thẳng vào Chử Thanh Thu, giọng tràn đầy giễu cợt.

Chử Thanh Thu nghe vậy, bàn tay cầm chén trà khựng lại giữa không trung, rồi mới chậm rãi đưa chén lên, uống một ngụm.

Bên trong tay áo, các ngón tay Ninh Phất Y siết chặt đến phát run: "Ngài hoàn toàn có thể coi như chưa từng nhìn thấy bức thư ấy. Ngài cứ việc xem ta là hư vô, một lòng tu đạo, làm vị Thần Tôn chí cao vô thượng được muôn dân kính ngưỡng của ngài."

Giống hệt như kiếp trước.

Một cơn đau nhói truyền tới lòng bàn tay, nàng lúc này mới nhận ra mình đang thất thố, vội buông lỏng tay, cảm giác tê rần lan ra từng tấc da thịt.

Chử Thanh Thu rủ mi, hàng mi dày phủ lấy đôi mắt, tay vẫn đặt trên chén trà không nhúc nhích, chỉ là ngón tay nơi vành chén tựa hồ khẽ run lên, hoặc cũng có thể là Ninh Phất Y nhìn nhầm.

Ninh Phất Y ngỡ rằng nàng sẽ có chút phản ứng trước lời lẽ sắc nhọn vừa rồi, ít nhất cũng phải biện giải đôi câu. Thế nhưng Chử Thanh Thu lại đột nhiên đứng dậy, ánh mắt thản nhiên không chút gợn sóng, như thể những lời nàng nói ban nãy chỉ là trò quấy phá trẻ con.

Con tim vừa mới chộn rộn lại lập tức nguội lạnh. Ninh Phất Y mở to đôi mắt đen nhánh, dõi theo bóng người đang bước tới gần.

"Về sau mỗi ngày giờ Thìn đến đây." Nàng nhẹ giọng ra lệnh, rồi lướt qua bên người Ninh Phất Y, vài sợi tóc phớt nhẹ qua làn cổ mảnh mai, để lại một cảm giác ngứa ngáy không thôi.

"Ngươi như thế nào không liên quan đến ta. Nhưng việc này là lời ủy thác cuối cùng của Ninh Trường Phong, ta không thể không nghe." Chử Thanh Thu dừng bước, vẫn quay lưng về phía nàng mà nói.

Không hiểu vì sao, Chử Thanh Thu người này luôn có thể dùng lời lẽ giản đơn nhất, khiến nàng dậy lên nỗi phẫn nộ cuồn cuộn.

"Nếu ta cố tình không nghe thì sao?" Ninh Phất Y bỗng xoay người, giọng mỉa mai, "Ngày mai dù ta có chết bên ngoài cũng chẳng liên quan gì tới ngươi! Hà tất phải làm bộ làm tịch."

Vừa dứt lời, nàng chợt nghe gió rít bên tai, chưa kịp định thần, một dải lụa trắng đã vụt qua tóc mai, dừng lại trước gò má.

Ninh Phất Y nín thở trong khoảnh khắc, nhưng ánh mắt vẫn không hề e dè, trừng thẳng về phía Chử Thanh Thu, chỉ là chợt phát hiện, trong đôi mắt xưa nay luôn thản nhiên như nước kia, khóe mắt lại lờ mờ ửng đỏ.

"Ta khi nào từng nói qua, sinh tử của ngươi không liên quan đến ta?" Nàng trầm giọng nói.