Tay của Chử Thanh Thu thoáng rụt lại, tựa như vô thức muốn giấu bó hoa cúc ra sau lưng, thế nhưng vòng eo thon nhỏ của nàng nào có thể che được bó hoa to như vậy. Vì thế, tay mới vừa nhấc lên nửa chừng liền lại buông xuống.
Hai người thoáng sững sờ, trong phút chốc không ai mở lời. Chỉ có Bạch Hổ đi theo Ninh Phất Y lên bậc thềm là khẽ "grừ grừ" một tiếng, sau đó thong dong ngồi xuống giữa hai người, khoanh chân liếm móng vuốt.
"Ngươi chưa từng được mẫu thân dạy rằng diện kiến Thần Tôn phải dâng bái thiếp hay sao? Huống hồ nay bản tôn là chưởng môn, ngươi lại coi Tĩnh Sơn Cung này như nhà mình, cứ thế nhấc chân bước vào là được à!" Chử Thanh Thu cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói như nghiến răng phát ra, không còn vẻ bình thản như thường.
"Mẫu thân ta gặp ngươi có khi nào đưa bái thiếp đâu..." Ninh Phất Y nhỏ giọng đáp, "Huống chi ta vốn định thông báo, thế nhưng một Tĩnh Sơn Cung rộng lớn như vậy, ngoài Bạch Lân ra thì chẳng còn ai, ta biết tìm ai mà thông báo? Chẳng lẽ phải đứng mãi ngoài cửa, đợi lão nhân gia ngài đại giá quang lâm?"
"Ngươi..." Chử Thanh Thu môi đỏ hé mở, sau cùng vẫn nhẫn xuống, đổi giọng lạnh lùng: "Bạch Lân."
Tiểu Bạch Hổ lập tức dựng người dậy, lông toàn thân xù lên như một cục bông tròn.
"Người nào ngươi cũng dẫn vào cung của ta, vậy ta giữ ngươi làm hộ môn để làm gì!"
Bạch Hổ "a u" một tiếng, rũ đầu ủ rũ, dáng vẻ biết lỗi rành rành.
"Xuống đi." Chử Thanh Thu lại nói, Bạch Hổ liền xoay một vòng tại chỗ, hóa thành làn khói trắng rồi biến mất.
Dứt lời, Chử Thanh Thu cũng không buồn để ý tới Ninh Phất Y nữa, xoay người bước vào trong. Chỉ là bước chân có phần vội vã, khiến khí thế quanh thân nàng giảm đi không ít.
Ninh Phất Y đã quen bị Chử Thanh Thu trách mắng, trong lòng cũng chẳng thấy gợn sóng gì. Có lẽ giờ đây tâm trí nàng đang bị một việc khác hấp dẫn, bó hoa cúc rõ ràng đã bị nàng vứt trả lại cho Hung Ti, tại sao lại xuất hiện lần nữa trong tay Chử Thanh Thu?
Nàng nhấc chân đuổi theo vào trong, nhưng còn chưa bước qua ngưỡng cửa thì khung cửa đã sáng rực ánh bạch quang. Ninh Phất Y giật mình, lập tức dừng lại.
"Cút ra ngoài." Chử Thanh Thu quát khẽ.
Ninh Phất Y nhìn tấm kết giới đang phát sáng trên khung cửa, không nói gì, đưa tay ra tùy tiện chọc nhẹ một cái, liền phá vỡ lớp màng trắng kia dễ như trở bàn tay. Sau đó, nàng hả hê nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Chử Thanh Thu lần nữa sụp đổ.
"Thần Tôn à, hôn khế đó." Nàng mỉm cười nói.
Nàng quả thực rất thích nhìn dáng vẻ thất thế của Chử Thanh Thu. Mỗi lần được thấy, đều cảm thấy còn thú vị hơn bất cứ vở kịch nào ở trần gian.
Sau đó, nàng sải bước đi vào phòng, làm bộ nghiêm chỉnh, chắp tay trước ngực hành lễ, nói: "Đệ tử bái kiến Thần Tôn. Hôm nay là do Nguyên Minh trưởng lão phân phó, lệnh ta nhất định phải giao Xích Ngọc Môn Tỷ cho người."
Nói đoạn, nàng lôi ra từ trong lòng một hòn đá vỡ nát, hai tay dâng lên.
Có lẽ Chử Thanh Thu chỉ muốn đuổi nàng đi cho nhanh, hiếm khi không quở trách, chỉ hơi nghiêng người, tiện tay đặt bình hoa phía sau màn trướng rồi gật đầu: "Để đó đi."
Ninh Phất Y liếc nàng một cái, cúi đầu bước nhanh mấy bước, đặt hòn đá lên án thư, rồi ngẩng đầu lên nhìn.
Chử Thanh Thu trừng mắt nhìn nàng, mà nàng cũng nhìn lại Chử Thanh Thu.
Chử Thanh Thu khẽ nhíu đôi mày liễu, dường như đã sắp nhăn thành một nắm, ánh mắt rõ ràng mang ý "ngươi còn chưa đi", nhưng Ninh Phất Y lại cứ giả bộ không nhìn thấy, hơi nghiêng người, ánh mắt lướt qua vai nàng, nhìn sang cành hoa lộ ra sau màn trướng.
"Thần Tôn xưa nay vốn yêu thích sơn chi, nay sao lại nuôi hoa cúc? Nhìn kỹ đóa hoa này... cũng quen mắt thật." Ninh Phất Y cười nơi đáy mắt, "Quả thật rất giống bó ta tặng ngươi hôm đó."
Chử Thanh Thu hít vào một hơi, bỗng khẽ hừ lạnh: "Bản tôn chỉ thấy cúc trắng đẹp mắt nên giữ lại một bó, có liên quan gì đến ngươi? Đồ đã giao, thì mau lui đi."
"Thì ra là vậy." Ninh Phất Y gật đầu ra vẻ đã hiểu, song ánh mắt vẫn lướt qua bó hoa từ trên xuống dưới, dù đã hơi héo, không còn nở rộ như mấy ngày trước, nhưng từ số lượng đến kích cỡ đều giống hệt bó nàng đã mua.
Chẳng lẽ Chử Thanh Thu thật sự thích bó hoa này đến thế, nên mới đem nó quay về?
Không lý nào lại là vì mình tặng chứ... Nhưng ý nghĩ ấy vừa lóe lên đã bị nàng lắc đầu gạt bỏ, Chử Thanh Thu là ai cơ chứ, cao cao tại thượng, lạnh lùng khó gần, sao có thể quan tâm đến một bó hoa người khác tặng.
Huống hồ, người đó còn là nàng.
"Ngươi lại mua một bó khác sao? Mà sao ta cứ thấy quen quen, hơn nữa trong bó ta mua có một đóa hiếm thấy có nhụy đỏ." Ninh Phất Y bước lên định tiến sát lại lần nữa, thì bất ngờ có luồng gió lạnh lướt qua mặt, tóc mai khẽ bay, Bạch Cốt thình lình dừng ngay trước mũi nàng.
Ninh Phất Y vội nghiêng đầu tránh đi, tránh luồng sáng lạnh lẽo lướt trên bề mặt Bạch Cốt.
Thôi thôi, chọc nàng ta giận cho mình vui là được, đừng có thật sự làm nàng ta nổi nóng, Ninh Phất Y thầm nghĩ. Thế nên trước khi Chử Thanh Thu kịp quát, nàng đã nhanh miệng nói trước, chặn lại cơn giận kia.
"Thần Tôn đừng vội, ta không có ý gì khác, chỉ là muốn nhắc ngươi, hoa này ngươi nuôi sai cách rồi." Nàng nói rất nhanh.
Quả nhiên, Chử Thanh Thu vừa nãy còn nổi giận đùng đùng thì nay khựng lại, từ từ hạ Bạch Cốt trong tay xuống. Tuy giọng vẫn lạnh như băng, nhưng rốt cuộc không đuổi nàng ra ngoài nữa.
"Sai ở đâu?" Nàng mở miệng hỏi.
"Ngươi xem." Ninh Phất Y xoay người, vài bước đã đến bên màn trướng, đưa tay lấy bình hoa ra. Bình hoa là bình lưu ly tơ vàng quý giá, trong suốt lấp lánh, bên trong ánh lên từng sợi kim tuyến huyền ảo thần kỳ.
Dùng thứ quý hiếm thế này để cắm hoa cúc, xem ra Chử Thanh Thu đúng là thật lòng yêu thích, Ninh Phất Y nghĩ bụng.
"Khi dùng nước để giữ hoa, cần phải cắt bỏ cành lá phía dưới." Ninh Phất Y đặt bình lại lên bàn, ngón tay khẽ gõ thành bình, "Cứ thế nhét nguyên vào, sao giữ được lâu? Huống chi từ khi chúng ta từ Phù Dung trấn trở về đã mấy ngày rồi, cho dù là hoa mới cắt thì nước dưỡng cũng chỉ được tám chín ngày là héo."
Chử Thanh Thu cụp đôi mắt hoa đào nhìn xuống cánh hoa: "Thì ra là vậy, đã đến lúc lực bất tòng tâm."
Ninh Phất Y khó hiểu, không nhịn được mà hỏi: "Thần Tôn thần thông quảng đại, tiện tay dùng chút tiên pháp chẳng phải là có thể khiến nó hồi sinh sao, cần gì phải tiếc nuối?"
"Tiên pháp tuy có thể khiến nó trở về trạng thái ban đầu, nhưng cũng không còn là bó hoa hiện tại nữa." Chử Thanh Thu đáp xong, khẽ xoay người, tay áo mềm mại như cánh bướm giương ra rồi hạ xuống, "Ngươi đi đi."
Giọng nói ấy, thoáng mang theo chút cô quạnh. Ninh Phất Y nhìn bóng lưng nàng, lại nhìn bó hoa sắp lụi tàn trên bàn, bỗng nói: "Thật ra nếu không dùng tiên pháp mà vẫn giữ nguyên được dáng vẻ hiện giờ, thì cũng chẳng phải chuyện khó."
"Không cần. Vốn chỉ là một bó không quan trọng, héo thì héo thôi."
Hừ, rõ ràng là rất thích còn giả vờ, Ninh Phất Y bĩu môi trong bụng.
Nàng liếc nhìn hoa một cái, không nói thêm lời nào, mà đưa tay rút hoa khỏi bình, rồi cởi dải lưng bên hông, một đầu buộc vào gốc bó hoa, một đầu cột vào khung cửa sổ, treo ngược bó hoa lên cao.
Chử Thanh Thu nghe thấy tiếng động liền quay người lại, không nói gì, chỉ im lặng quan sát động tác của nàng, mãi đến khi Ninh Phất Y không ngừng vung tay dưới bụi hoa nhưng mãi chẳng biến ra thứ gì, nàng mới không nhịn được mà hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy?"
Ninh Phất Y vẫn chưa thuần thục thuật biến hóa, bản thân lại chưa học tiên pháp hỏa hệ, đành quay đầu nói: "Thần Tôn, cho mượn chút lửa."
Chử Thanh Thu khẽ nhấc đầu ngón tay, ngọn lửa rực rỡ liền bùng lên dưới bó hoa, nhiệt độ trong phòng lập tức tăng cao, hơi nước trong không khí cũng dần khô lại. Đợi đến khi cánh hoa khô được một nửa, Ninh Phất Y dập tắt lửa, nhặt lại đóa hoa.
Nhưng do vạt áo nàng dài, lúc đứng dậy không cẩn thận bị bén lửa, phần vạt áo bằng lụa bị cháy mất một đoạn. Ninh Phất Y giẫm chân mấy cái, cũng không để tâm.
Ánh mắt của Chử Thanh Thu lại dừng trên vạt áo ấy một lúc.
"Chút nữa sẽ biết thôi." Ninh Phất Y nảy ra chút trò đùa, vỗ tay rồi chạy xuống lầu. Chử Thanh Thu không hiểu động tác của nàng, nhưng cũng không ngăn lại, chỉ đứng dậy nhìn qua cửa sổ.
Bóng dáng Ninh Phất Y nhanh chóng xuất hiện bên dưới, nàng chạy đến bên hồ, dùng áo gom một túm cát mịn rồi nhẹ nhàng quay lại lầu trên.
Nghe tiếng nàng trở lại, Chử Thanh Thu lập tức rời khỏi cửa sổ, giả vờ như chưa từng di chuyển.
"Thần Tôn có hộp lưu ly nào không?" Ninh Phất Y hỏi, mồ hôi ướt đẫm trán.
Chử Thanh Thu liếc nhìn bàn chân đầy bùn cát của nàng, cuối cùng vẫn nhịn được không có nổi giận, mặt lạnh lùng lấy một chiếc hộp từ giá để bảo vật bên cạnh, lấy chiếc chén ngọc bên trong ra, tiện tay ném sang một bên.
"Thần Tôn cũng hào phóng quá nhỉ." Ninh Phất Y cong môi cười.
"Vốn dĩ cũng không phải đồ của ta." Chử Thanh Thu đáp, rồi đẩy hộp lưu ly về phía nàng, cố nén tò mò không để lộ ra ngoài.
Ninh Phất Y gật đầu, búng tay một cái, dùng tiên lực cắt ngắn một nửa cuống hoa, sau đó một tay cầm hoa, một tay đổ hết cát mịn trong áo vào hộp, cát lấp đến nửa hộp lưu ly, chỉ chừa khoảng trống bên trên cho đóa hoa. Hộp bán trong suốt phối cùng cánh hoa trắng muốt, giống như mỹ nhân e lệ nép mình, đẹp đến vô cùng.
Chử Thanh Thu tiến lên nửa bước, hơi cúi vai xuống, ghé sát xem.
"Đây là hoa khô, người phàm không biết dùng tiên thuật mà muốn giữ hoa lại thì sẽ làm thế này." Ninh Phất Y lúc này mới giải thích: "Về sau không cần tưới nước nữa, chỉ cần để như vậy, đợi nó khô hẳn là được."
Ngày trước nàng không thích tu luyện, thường lén xuống núi chơi, học được vài mánh khóe của người phàm, đôi khi còn thú vị hơn tiên pháp.
Chử Thanh Thu vô thức gật đầu, rồi cảm thấy mình đồng ý quá nhanh, liền đứng thẳng người, chắp tay sau lưng, lạnh nhạt "ừm" một tiếng.
Thấy nàng có vẻ muốn xem nhưng lại cố nhịn, trong lòng Ninh Phất Y bỗng dưng thấy vui vẻ. Tuy nàng vẫn rất ghét Chử Thanh Thu nhưng không thể không thừa nhận, Chử Thanh Thu như thế này có chút hơi thở con người, dễ tiếp cận hơn vị Thần Tôn vô tình vô cảm trước kia nhiều.
"Đưa đồ xong rồi, đệ tử xin cáo lui." Ninh Phất Y cũng lười ở lại thêm, xoay người rời đi. Đoạn vải vừa bị cháy lúc nãy theo đà xoay lộ ra trong tầm mắt của Chử Thanh Thu.
"Đứng lại." Chử Thanh Thu bỗng nhiên gọi.
Ninh Phất Y nghi hoặc dừng bước, cúi đầu nhìn theo ánh mắt của nàng, rồi giơ chân hất hất vạt áo lại.
"Cảnh Sơn trưởng lão vẫn chưa chuẩn bị môn phục cho ngươi à?" Chử Thanh Thu hỏi.
"Vẫn chưa." Ninh Phất Y đáp. Môn phục của Vân Tế Sơn Môn phải sau khi đột phá Phàm Cảnh mới được phát, được dệt từ tơ tằm trong mây, do các tu sĩ lớn tuổi rót tiên lực vào, có tác dụng chống nước, chống lửa, đông ấm hè mát.
"Cảnh Sơn trưởng lão phụ trách ăn ở của đệ tử, sao lại sơ suất như vậy." Lông mày thanh tú của Chử Thanh Thu lại nhíu lại.
"Đệ tử ngu dốt, vốn chẳng được chú ý, đột phá Phàm Cảnh chỉ là do may mắn, các vị trưởng lão bận rộn trăm việc, quên cũng là chuyện bình thường." Ninh Phất Y nói, "Đệ tử xin phép cáo lui."
Nàng không nói thêm gì nữa, bước đi lộc cộc xa dần. Trong phòng chỉ còn lại mình Chử Thanh Thu. Nàng thở ra một hơi, xoay người nhìn chiếc hộp đựng hoa khô, ngón tay thon thả đặt lên đấy nhẹ nhàng vuốt ve.
Trong đôi mắt nhàn nhạt xưa nay luôn lạnh lẽo ấy, từng chút từng chút, dần dần hiện lên vẻ dịu dàng hiếm thấy.
Dưới lầu vang lên tiếng ồn ào. Chử Thanh Thu bước đến gần cửa sổ nhìn ra, thì thấy Ninh Phất Y chuẩn bị ra ngoài lại đụng ngay vào Thu Diệc. Hai người lời qua tiếng lại, cãi nhau không ngừng, cuối cùng rõ ràng là Ninh Phất Y giành phần thắng, ưỡn thẳng lưng bước đi đầy đắc ý, để lại Thu Diệc dậm chân tức tối tại chỗ.
Chử Thanh Thu nhìn một lúc, khóe môi khẽ động, gần như không thể nhận ra.
"Thu Diệc." Nàng cách không gọi, chẳng mấy chốc sau, Thu Diệc mặt đỏ bừng liền đứng trước cửa, tức tối hành lễ: "Sư tôn."
"Cái đồ phế... à không, Ninh Phất Y thật quá đáng, không nói một lời liền xông vào Tĩnh Sơn Cung, quấy rầy sư tôn nghỉ ngơi." Thu Diệc tức giận nói, đang định tiếp tục kể tội, liền bị Chử Thanh Thu ngắt lời.
"Vi sư muốn hỏi ngươi, có biết may vá không?" Chử Thanh Thu hỏi.
"May vá?" Thu Diệc ngẩn người. Sư tôn xưa nay trong mắt nàng chỉ chuyên tâm tu luyện, chẳng hề thích phong hoa tuyết nguyệt, chuyện ăn mặc lại càng không rành, mười ngón tay chưa từng dính nước mùa xuân, thậm chí còn chưa từng tự tay mở cửa.
Giờ thì sao? Trời sắp sập đến nơi rồi chắc, lại hỏi may vá?
Lời tác giả:
Chử Thanh Thu: Ngươi không hiểu đâu, đây là tình yêu.