Sổ Tay Tẩy Trắng Của Ma Tôn Phản Diện

Chương 28: Bận lòng



Theo tiếng gọi vang lên, ánh mắt mọi người lại lần nữa tụ hội về phía lôi đài. Chỉ thấy trong kết giới trung tâm, khói bụi cuồn cuộn, mặt đất của lôi đài bị sấm sét đánh nứt ra mấy đường đen kịt. Thiếu nữ vừa nãy bị đánh ngã xuống đất, chẳng rõ từ khi nào đã ngẩng đầu dậy, tay nắm trường kiếm chống xuống nền, chậm rãi đứng lên.

Thân hình nàng mảnh mai, giữa khói đặc và cuồng phong tựa như một cọng cỏ yếu ớt, vậy mà vẫn kiên cường đứng vững.

Động tác của Chử Thanh Thu chững lại, nàng vô thức thu tay về đặt lên bàn, sau đó chậm rãi ngồi xuống.

Bên cạnh, Mai Thừa Tự mặt mũi lem luốc, vừa được hộ pháp cùng Cảnh Sơn  trưởng lão vội vàng đỡ dậy. Hắn lau mặt, vì mất mặt mà giận dữ không thôi, cao giọng chất vấn: "Chử Lăng Thần Tôn, tại hạ nể trọng tu vi của ngươi nên mới gọi một tiếng 'Thần Tôn', cũng có ý khuyên nhủ vài lời, nào ngờ ngươi lại trước mặt chúng nhân mà ra tay với ta. Ngươi ta đều là chưởng môn, hành động ấy của ngươi là có ý gì?!"

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe giọng nói của Chử Thanh Thu văng vẳng như từ cửu thiên hạ xuống: "Mai chưởng môn, ngươi ta tuy cùng là chưởng môn, nhưng ta đã tu luyện trước ngươi cả trăm năm, cử chỉ lỗ mãng là bất kính."

"Hơn nữa, bản tôn dù sao cũng là nữ tử, nam nữ hữu biệt, ngươi tùy tiện chạm vào bản tôn, chính là vô lễ."

Mai Thừa Tự nghe thế nhíu mày: "Nhưng ngươi ra tay làm người bị thương..."

"Thứ ba." Chử Thanh Thu dường như không hề nghe lời hắn nói, chậm rãi tiếp tục, "Ai ai cũng biết bản tôn tu thanh tịnh chi đạo, kỵ nhất người khác chạm vào. Bất cứ kẻ nào tiến gần trong nửa thước đều là mạo phạm. Lúc cấp bách ra tay, chỉ là phản ứng phòng vệ thông thường."

Nói đoạn, nàng xoay người, nâng tay bốc hơi phần nước đọng trên chỗ ngồi, vân đạm phong khinh: "Mai chưởng môn, mời ngồi."

Một câu nói ra, cứ như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra. Mai Thừa Tự muốn phát tác nhưng kiêng dè tu vi của nàng, mặt nghẹn đến đỏ bừng, còn hơn lúc bị nước sôi tạt trúng.

Cảnh Sơn trưởng lão bên cạnh tuy có ý muốn đỡ lời, nhưng đối mặt với Chử Thanh Thu cũng không dám mở miệng. Trong điện liền rơi vào trầm mặc, sau cùng Mai Thừa Tự chỉ đành nặng nề ngồi xuống, lau sạch lá trà còn dính trên mặt, nghiến răng gượng ra một nụ cười.

Mà ánh mắt Chử Thanh Thu đã hoàn toàn dừng lại nơi lôi đài.

Cùng lúc ấy, trong kết giới hình bán nguyệt khổng lồ, làn khói đen trước mắt Ninh Phất Y dần tan đi, từ trong khói bụi, khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc của Lý Triều An hiện ra.

Nàng vốn không dám hạ sát thủ, nhưng với chiêu vừa rồi, đáng lý Ninh Phất Y hẳn đã hôn mê bất tỉnh, nào ngờ thiếu nữ kia chẳng những chưa ngã gục mà còn chật vật bò dậy.

Tuy thân thể kia như chỉ cần một cơn gió nhẹ là sẽ đổ, nhưng vẫn khiến nàng thập phần kinh ngạc.

Gương mặt trắng trẻo của thiếu nữ bị khói đen nhuộm mấy vệt nhòe nhoẹt, hai bên má trầy xước, cánh tay chi chít thương tích. Nhưng trong đôi mắt ẩn sau hàng mi dài ấy, lại đen thẳm như hồ sâu, phản chiếu tia lôi điện đang lượn lờ trên không.

"Đến lượt ta rồi." Ninh Phất Y khẽ mấp máy môi, sau đó khẽ cong môi cười, siết chặt trường kiếm trong tay, giơ ngang trước mặt. Miệng nàng thì thầm niệm chú, dọc thân kiếm dần dần nhiễm một loại linh lực không màu, lặng lẽ tuôn tràn.

Lý Triều An lập tức biến sắc. Nàng có thể cảm nhận được luồng tiên lực vốn yếu ớt bên phía đối phương, trong khoảnh khắc Ninh Phất Y đứng dậy lại bỗng dưng tăng vọt. Tuy chưa bằng nàng nhưng lại lại người ta nhìn không thấu.

Nàng không dám khinh suất nữa, vội nâng kiếm tiếp tục hội tụ lực lượng lôi điện. Trên đỉnh đầu sấm sét rền vang, mây đen dày đặc, điện quang xẹt ngang tứ phía. Rồi từ giữa tầng mây, một đạo sét to bằng miệng bát xé gió bổ thẳng về phía Ninh Phất Y.

Một đòn vốn chắc chắn trúng đích, nhưng lại bị thiếu nữ trước mặt dễ dàng tránh khỏi. Không hiểu vì sao tốc độ nàng đột nhiên tăng vọt gấp bội. Cùng lúc tránh sét, nàng lẩm nhẩm khẩu quyết, chỉ thấy không trung trên đầu nàng phút chốc bùng cháy hừng hực, liệt hỏa thiêu đốt mây đen, hóa thành một tấm màn đỏ rực che trời, cuồn cuộn áp xuống đầu Lý Triều An với khí thế sấm vang chớp giật, không cách nào né tránh.

Vậy mà lại chính là chiêu thức từng được Liễu Văn Trúc thi triển hôm ấy, Lý Triều An vội vàng triệu xuất một đạo kết giới ngăn cản hỏa diễm, khí tức nóng rát đến mức suýt nữa thiêu cháy cả lông mi nàng.

Đợi đến khi lửa cuối cùng cũng tắt, Lý Triều An liền chớp mắt liên hồi để làm dịu đôi mắt đã khô rát, kinh hãi nhìn về phía Ninh Phất Y.

"Ngươi... khi nào thì học được hỏa hệ pháp thuật?!"

Ninh Phất Y như thể không hề nghe thấy câu hỏi ấy, đột nhiên dang hai tay, vô số dây leo từ mặt đất trồi lên, nhanh chóng quấn chặt lấy hai chân Lý Triều An. Nàng giật mình vung kiếm chém đứt dây leo, nhưng không ngờ cùng lúc đó một cơn gió lớn nổi lên, cát bụi mù mịt khiến nàng không mở nổi mắt. Giữa lúc ấy, một cú đánh nặng nề giáng thẳng vào ngực, nàng lập tức thấy ngai ngái nơi cổ họng, ngửa người ngã về sau, đập mạnh vào lớp kết giới.

Cú va chạm ấy khiến toàn bộ vòng bảo hộ run rẩy không thôi, các đệ tử xung quanh hoảng sợ lui về sau từng bước, các trưởng lão đang ngồi phía trước cũng bất giác bật dậy, nhìn nhau đầy vẻ kinh ngạc.

Đầu ngón tay Chử Thanh Thu đã siết chặt mép bàn, nhưng cuối cùng vẫn không có động tác gì.

"Không phải Ninh Phất Y chỉ tu thủy hệ thuật pháp hay sao? Sao lại thi triển được cả hỏa diễm lẫn mộc hệ dây leo?" Cảnh Sơn trưởng lão kinh ngạc hỏi, "Chưởng môn, việc này có điều bất thường, kính xin người lập tức ngừng cuộc tỷ thí để tra rõ chân tướng."

"Cảnh Sơn trưởng lão," Nguyên Minh trưởng lão cười híp mắt, thong thả đáp, "Chúng ta tuyển chọn người để dự Chiêu Diêu Đại Hội, từ trước đến nay chưa từng giới hạn chỉ được dùng một loại pháp thuật. Nếu nàng có thể điều khiển đa hệ pháp thuật, đó chẳng phải là chuyện tốt sao?"

"Nguyên Minh trưởng lão thừa hiểu ý ta muốn nói gì. Một kẻ chỉ có tu vi Phàm Cảnh, sao có thể thi triển được loại thuật pháp cỡ này?" Cảnh Sơn trưởng lão tức giận đến nỗi râu mép cũng run lên, "Dù là nội môn khảo thí, cũng tuyệt đối không thể gian lận!"

"Tuyển chọn đã  quy định: không được dùng cổ thuật, ám khí, cấm thuật, linh thú, và không được xuống sát thủ. Nếu Bình Dao trưởng lão không phát hiện ra năm hành vi ấy, tất cả đều không xem là phạm quy." Nguyên Minh trưởng lão dứt khoát phe phẩy cây quạt, thong dong nói.

Mai Thừa Tự ở bên kia có vẻ muốn hành động, nhưng cuối cùng không đứng dậy, chỉ đặt tay dưới cằm, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm lên đài.

Mà bên trong hộ tráo, Lý Triều An bị Ninh Phất Y đánh cho thê thảm, lửa giận bốc lên tận đỉnh đầu. Nàng đột nhiên nhún người lao lên từ lớp kết giới, ném bảo kiếm lên không trung, hai tay kết ấn trước ngực. Bảo kiếm lập tức bị lôi điện bao bọc, toàn thân phát ra ánh sáng màu lam chói mắt.

Lam quang càng lúc càng nhiều, bảo kiếm cũng phóng lớn theo, đến khi lực lượng tích tụ đến cực hạn, liền hóa thành một đạo lưu quang đâm thẳng vào ngực Ninh Phất Y. Một đòn này nàng đã mất đi lý trí, đối thủ bình thường không chết cũng tàn phế. Bình Dao trưởng lão đang quan chiến cũng cảm thấy bất ổn, liền vươn tay định ngăn lại đòn ấy, song đồng tử lại khẽ co rút, nhất thời dừng lại.

Chỉ thấy Ninh Phất Y chẳng rõ từ khi nào cũng đã ném trường kiếm ra, học theo nàng tụ tập lôi điện, nhưng ngoài ra còn kèm theo hỏa diễm bừng bừng. Chớp mắt, toàn bộ lôi đài liền sấm chớp vang trời, ánh lửa rực rỡ không ngớt.

Chúng đệ tử đang vây xem còn chưa kịp phản ứng, ánh sáng chói lòa đã tràn ngập cả kết giới, khiến tất cả vội vã nhắm mắt lại. Bỗng nghe thấy tiếng thét sắc nhọn của Lý Triều An, khi ánh sáng tan đi, mọi người đều sững sờ tại chỗ.

Chỉ thấy khói bụi mờ nhạt, Ninh Phất Y lơ lửng giữa không trung, ánh mắt lạnh băng, từ trên cao nhìn xuống đối thủ. Mà Lý Triều An đã ngã vật xuống đất, miệng sùi bọt trắng, ngay trên đỉnh đầu là một thanh trường kiếm. Nếu mũi kiếm ấy hạ thấp thêm nửa tấc, e rằng đã lấy đi tính mạng nàng.

"Dừng tỷ thí!" Bình Dao trưởng lão lập tức hô lớn rồi nhún người phi thân lên lôi đài, vung tay phá hộ tráo, đặt tay lên cổ Lý Triều An dò xét. Dù sắc mặt không tốt, nhưng nàng vẫn thở phào nhẹ nhõm.

"Người đâu, đưa nàng xuống chữa thương!" Nàng hối hả phân phó. Đợi đến khi có người đưa Lý Triều An hôn mê bất tỉnh đi, nàng mới quay lại đối diện với Ninh Phất Y, vẻ mặt phức tạp, định quở trách vài câu thì Ninh Phất Y đột nhiên rơi xuống đất, hai chân gắng gượng trụ vững, toàn thân loạng choạng.

Sự mệt mỏi do quá độ tiêu hao tiên lực lập tức ập tới. Trước mắt nàng khi thì tối sầm, khi thì trắng lóa, lời của Bình Dao trưởng lão như xuyên qua tầng tầng kết giới vọng đến, đứt quãng chẳng nghe rõ được mấy lời.

Cuối cùng, nàng khuỵu gối ngã về phía trước. Bình Dao trưởng lão lại giật nảy mình, vội sải bước lên đỡ, mới tránh cho đầu nàng khỏi va thẳng xuống đất.

...

Ninh Phất Y lại nằm mơ.

Mỗi khi nàng chìm vào giấc mộng, trong mộng luôn là những tháng năm ngập tràn bách vị tạp trần trước khi nhập ma, hoặc là nỗi đau nhìn thấy người thân, tri kỷ chết trong đau đớn trước mắt mình. Còn trăm năm sau khi thành ma, nàng lại chẳng hề mộng thấy gì, tựa như một giấc mơ mà chính nàng biết rõ mọi thứ nhưng không sao nhớ nổi, cứ thế mịt mờ trôi qua.

Thế nhưng giấc mộng ấy chẳng kéo dài bao lâu đã bị đánh thức bởi âm thanh ồn ào, trên mặt truyền đến từng đợt ẩm ướt. Nàng nghiêng đầu né tránh cái lưỡi linh hoạt kia, lúc này mới chậm rãi mở mắt.

Điều đầu tiên đập vào mắt là một cái đầu to lông lá mềm mượt, Tiểu Bạch Hổ đang liếm lên mặt nàng, khiến toàn khuôn mặt nàng dính đầy nước miếng.

"Bạch Lân." Ninh Phất Y khàn giọng gọi, đưa tay đẩy Bạch Lân sang một bên rồi trở mình ngồi dậy.

Vết thương trên người nàng đã không còn, vết bẩn cũng được lau sạch, y phục vẫn là bộ váy xanh kia, giờ lại sạch sẽ như mới. Thể nội vốn đã cạn kiệt tiên lực thì nay lại y nguyên như trước, nội thương hoàn toàn biến mất.

Nàng vừa đứng dậy từ giường, liền nghe tiếng gió vút qua bên tai, vô số lông vũ xẹt qua không trung, nhanh chóng kết lại thành Phi Vũ Tác, trong chớp mắt trói chặt lấy nàng như một con rắn, rồi kéo nàng lùi về sau như bão tố quét ngang.

Ninh Phất Y hít mạnh một hơi, lưng va mạnh vào cột gỗ tử đàn, sau đó bị buộc chặt vào đó, chỉ còn đầu ngón tay là có thể động đậy.

Trước mắt nàng, một người bỗng nhiên xuất hiện không hề báo trước, trường y màu lam sẫm, vóc dáng cao gầy, trong tay cầm Bạch Cốt đã hóa thành côn, siết chặt trong lòng bàn tay. Khuôn mặt tuyệt mỹ ấy tràn đầy phẫn nộ và lạnh lùng.

"Thần Tôn." Ninh Phất Y chẳng hề ngạc nhiên, từ lúc thấy Bạch Hổ, nàng đã biết mình đang ở đâu. Vì vậy, nàng buông lỏng thân thể, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.

"Đừng gọi ta là Thần Tôn!" Chử Thanh Thu nghiêm nghị nói, lửa giận trong mắt như muốn thiêu đốt, "Ngươi thật to gan! Trước mặt đông đảo trưởng lão và đệ tử lại dám dùng những cái kia tà môn ngoại đạo! Nếu hôm nay ngươi thực sự giết đồng môn, đợi đến khi Tứ đại môn phái liên thủ truy cứu, thì dù Ninh Trường Phong còn sống cũng không thể bảo vệ được ngươi!"

"Bất quá chỉ là công pháp điều động tiên lực, tiêu hao tu vi mà thôi, không phải cấm thuật, càng không trái quy định. Sao lại gọi là tà đạo?" Ninh Phất Y lãnh đạm nói, không thèm nhìn khuôn mặt Chử Thanh Thu, chỉ khẽ mím đôi môi đỏ.

Công pháp này vốn là kiếp trước nàng tự sáng tạo, nên kiếp này không ai biết đến, vừa khéo né tránh được danh "cấm thuật".

"Thần Tôn yên tâm, ta không ngu đến mức đó, cũng chưa từng tổn thương tính mạng nàng ta. Chỉ là nàng ta đã hạ sát thủ với ta, ta mới dùng miếng trả miếng, dạy nàng một bài học mà thôi." Ninh Phất Y cười mỉm, nhưng ánh mắt không hề có ý cười, "Chẳng lẽ trong mắt Thần Tôn, Lý Triều An là vàng ngọc quý báu, nàng làm ta bị thương thì chẳng qua chỉ là tổn thương một phế vật, còn ta làm nàng trọng thương thì là hủy đi thiên tài của Vân Tế Sơn Môn các người?"

Lời vừa dứt, một luồng kình phong xé gió bay tới, ban đầu nhắm thẳng mặt nàng, nhưng chẳng biết sao lại gấp khúc giữa chừng, bốp một tiếng rơi lên cánh tay, khiến thân thể nàng nghiêng hẳn, chỗ bị đánh nóng rát đau đớn.

Ngẩng đầu lên, chỉ thấy đôi mắt đào hoa kia đã sát gần trong gang tấc, phẫn nộ làm đuôi mắt đỏ ngầu như muốn khóc.

"Bản tôn nói là, ngươi suýt nữa đã mất mạng vì chuyện đó!"