Xin lỗi? Chẳng ngờ được, vậy mà Chử Thanh Thu lại có thể nói xin lỗi?
Tim Ninh Phất Y khẽ rung lên một nhịp, men say lập tức tỉnh đi quá nửa. Nàng nghiêng mắt nhìn nghiêng gương mặt người kia, một nửa trán bị tóc rối che khuất, hàng mi dài in bóng lên gò má, sống mũi nhuốm ánh trăng, đẹp như đóa liên hoa trắng ngần dưới ánh nguyệt.
"Thần Tôn vừa nói gì vậy?" Ninh Phất Y cất lời, đột nhiên dâng lên một tia tò mò, là ai mà có thể khiến nàng ấy vứt bỏ ngạo khí, buông ra một lời tạ lỗi?
Lời vừa dứt, Chử Thanh Thu bỗng nhiên mở mắt, đôi mắt trong suốt không gợn sóng, nhìn thẳng vào nàng, tựa như hoàn toàn không có men say.
Ninh Phất Y bị ánh nhìn ấy làm cho giật mình, theo bản năng muốn ngồi thẳng dậy, nhưng bờ vai lại bị một bàn tay ấn xuống, sức lực mạnh mẽ khiến nàng không thể nhúc nhích.
"Thu Diệc." Chử Thanh Thu cất tiếng, giọng điệu lạnh nhạt, ánh mắt cũng tỉnh táo. Nếu không phải gọi sai tên người, e là Ninh Phất Y đã nghĩ nàng chỉ giả vờ ngủ, "Ta gọi ngươi đi lấy rượu, ngươi quay lại làm gì?"
"Giờ đến cả ngươi cũng không nghe lời ta nữa, phải không?" Giọng nàng lạnh dần, đưa tay đẩy mạnh vai Ninh Phất Y, tiện tay nhấc lấy vò rượu cạn trên bàn mà dốc ngược, "Các ngươi, người này kẻ kia, đều là đồ không có lương tâm."
Ai không có lương tâm? Ninh Phất Y bị nàng đẩy lùi vài bước, hiểu ra Chử Thanh Thu nhận nhầm mình thành Thu Diệc, nhất thời không biết nói gì.
Chỉ là... nàng chưa từng thấy Chử Thanh Thu uống say bao giờ. Người như nàng, tựa hồ mọi nỗi khổ đều có thể tự mình gánh vác, đâu cần mượn rượu để giải sầu.
"Bạch Lân." Chử Thanh Thu lại gọi, đứng dậy tìm kiếm Tiểu Bạch Hổ, lại vô ý giẫm phải cái bụng tròn lẳn của nó. Ninh Phất Y nhíu mày, song lại bất chợt muốn bật cười, hóa ra Chử Thanh Thu say rồi cũng không khác người thường là bao.
Chỉ tội nghiệp cho Tiểu Bạch Hổ, tứ chi vùng vẫy, miệng phun bong bóng.
Bóng dáng Chử Thanh Thu lảo đảo quanh phòng một vòng, tà áo trắng rộng bị gió ngoài cửa sổ thổi bay, tựa như đang khoác lên người cả ánh trăng. Tìm mãi không thấy Bạch Lân, nàng liền bỏ cuộc, lại quay về ngồi xuống bên bàn.
"Đi lấy rượu." Nàng trầm giọng sai khiến.
"Đi lấy rồi." Ninh Phất Y thuận miệng đáp.
"Ai đi lấy?" Chử Thanh Thu quay đầu lại hỏi.
"À..." Ninh Phất Y xưa nay chưa từng đối phó người đang say, liền nói liều: "Bạch Lân."
Không ngờ Chử Thanh Thu lại tin thật, ừm một tiếng, ném cái vò rỗng sang một bên, nghiêm nghị ngồi ngay ngắn: "Vậy bản tôn đợi."
Chắc chắn là bản thân uống quá nhiều rồi. Ninh Phất Y thầm nghĩ, bằng không sao nàng lại cảm thấy một Chử Thanh Thu nghiêm túc mà ăn nói lảm nhảm như vậy... có vài phần, đáng yêu.
Hai chữ ấy vừa lóe lên trong đầu, nàng liền tự véo mình một cái thật mạnh. Cái từ kia sao có thể đặt cạnh Chử Thanh Thu được chứ? "Đáng yêu" có thể dùng cho bất kỳ ai, duy chỉ không thể dùng để miêu tả vị lão thần tiên lòng dạ sắt đá đang ngồi trước mắt.
Nàng bỗng nhớ ra lý do mình đến đây, bèn giơ tay vẫy vẫy trước mặt nàng kia: "Bộ y phục này, là ngươi làm sao?"
Chử Thanh Thu đã say, nên nàng cũng chẳng buồn khách sáo mà dùng kính ngữ làm gì.
"Y phục gì? Thu Diệc, lá gan của ngươi lớn thật, vi sư há là người để ngươi tùy tiện gọi?" Chử Thanh Thu vừa nói vừa muốn chau mày, Ninh Phất Y vội vã thêm vào hai chữ "sư tôn" ở cuối câu, nàng mới chịu khép môi.
"Là y phục của Ninh Phất Y." Ninh Phất Y nheo đôi mắt phượng, giả vờ làm Thu Diệc.
"Ừ." Chử Thanh Thu đáp dứt khoát.
"Vì sao?"
"Bản tôn muốn làm thì làm, cần gì vì sao?" Chử Thanh Thu cười khẽ.
Dù đầu óc đã rối loạn vẫn cứ đáng ghét như vậy. Ninh Phất Y thở dài, nghĩ bụng nên nhân cơ hội hiếm có này mà hỏi thêm mấy chuyện, liền cất lời: "Thật sự là vì di nguyện của chưởng môn Ngưng Thiên, nên ngươi mới nhiều lần giúp nàng sao?"
"Sư tôn." Nàng lại vội bổ sung.
"Bản tôn giúp thì là giúp, cần gì lý do." Chử Thanh Thu lại nói.
Đúng là miệng lưỡi kín như bưng. Ninh Phất Y lập tức nản lòng, không còn hy vọng moi được gì từ nàng nữa. Vừa hay lúc này phía sau vang lên tiếng bước chân, Thu Diệc hai tay xách hai vò rượu, thở hổn hển chạy vào.
"Ninh Phất Y?" Thu Diệc kinh ngạc thốt lên, sắc mặt lập tức trầm xuống, cảnh giác chắn trước người Chử Thanh Thu: "Ngươi đến đây làm gì!"
Ninh Phất Y còn chưa kịp bịa đại một lý do, Chử Thanh Thu đã cất giọng: "Bản tôn sai ngươi đi lấy rượu, sao giờ mới đem lên?"
Thu Diệc lập tức run bắn vai, xách vò rượu quay người, cúi đầu đáp: "Bẩm sư tôn, trong cung chúng ta không còn rượu nữa, hai vò người vừa uống là phần trân tàng cuối cùng của đệ tử..."
"Môn quy lại cấm đệ tử uống rượu, đệ tử phải chạy đi hỏi thăm khắp nơi, đến tận môn hạ của Nguyên Minh trưởng lão mới xin được hai vò rượu Hoa Hạnh." Nàng nói tới đây, lại không đưa rượu ngay cho Chử Thanh Thu, mà cẩn trọng mở miệng: "Sư tôn, người uống ít thôi, thân thể của người..."
Nàng vô thức liếc mắt nhìn Ninh Phất Y, nhưng không nói hết câu.
Thế nhưng Ninh Phất Y lại bắt được từ ngữ cuối cùng, thân thể? Thân thể Chử Thanh Thu làm sao?
"Đưa đây." Chử Thanh Thu không hề để tâm đến lời nàng, chỉ nhẹ giọng ra lệnh. Thu Diệc tuy không muốn, nhưng chưa bao giờ dám trái lệnh Chử Thanh Thu, đành rụt rè bước lên, đặt vò rượu lên bàn.
Thế nhưng ngay khi tay Chử Thanh Thu vừa chạm vào vò rượu, đã có một thân ảnh áp sát bên cạnh, năm ngón tay vươn ra đè lên vò rượu. Động tác của Chử Thanh Thu khựng lại, vô thức hỏi: "Ngươi là người phương nào..."
"Là Ninh Phất Y." Ninh Phất Y hạ giọng, tay vẫn giữ chặt lấy vò rượu, "Ngươi không thể uống thêm nữa."
"Ngươi cái tên này, từ khi nào lại quan tâm sư tôn như vậy." Thu Diệc cười giễu bên cạnh, "Ngươi tỉnh lại đi, sư tôn há lại nghe lời ngươi..."
Nàng còn chưa nói xong, miệng đã há hốc vì kinh ngạc, chỉ thấy vị Thần Tôn cao quý vô thượng kia gật gật đầu, ngoan ngoãn buông tay ra.
Thu Diệc lập tức véo mạnh tay mình một cái, phát ra tiếng "á" khe khẽ.
Ngay cả Ninh Phất Y cũng không ngờ Chử Thanh Thu lại thực sự nghe lời mình. Bàn tay đang giữ vò rượu khựng lại một thoáng, rồi mới từ tốn nhấc lên, tùy tiện đặt sang một bên.
Nàng quay đầu nhìn Thu Diệc, Thu Diệc cũng trừng mắt nhìn nàng, hai người bốn mắt nhìn nhau, hiếm khi không cãi vã, cuối cùng vẫn là Thu Diệc dời mắt trước, bước lên nhẹ giọng nói: "Sư tôn, trời đã không còn sớm, người lại uống rượu rồi, nên nghỉ ngơi thôi ạ."
"Ừm." Chử Thanh Thu khẽ gật đầu, đứng dậy đi về phía giường, vạt áo trắng rộng quét dài phía sau, đôi chân trần trắng muốt thấp thoáng dưới lớp áo. Nàng an tĩnh ngồi lên giường, xoay người nằm xuống.
Thu Diệc bước lên, cung kính buông màn giường xuống cho nàng, rồi lui ra phía sau. Ninh Phất Y cũng định đi cùng nàng, nhưng cổ tay lại bất chợt bị một bàn tay nắm lấy, bàn tay ấy nóng rực, thậm chí còn lấm tấm mồ hôi.
Rồi từ sau màn truyền đến một giọng nói rất khẽ, chỉ đủ cho một mình nàng nghe thấy.
"Xin lỗi, Ninh Phất Y."
---
Ngoài bình phong, đồng môn xôn xao bàn tán, bóng người qua lại in hằn lên lớp vải, có lẽ vì hôm qua vừa mới tiến hành chọn lựa, nên hôm nay Châu Quang Các náo nhiệt hơn thường lệ.
Ninh Phất Y mở to mắt nằm trên giường, ngước nhìn trần nhà vẽ Cửu Thiên Huyền Nữ. Men rượu từ lâu đã tan hết, nhưng suốt đêm nàng không chợp mắt nổi.
Chuyện đêm qua vẫn tua đi tua lại trong đầu, khiến lòng nàng rối loạn không thôi. Bộ y phục do chính tay Chử Thanh Thu khâu vẫn còn mặc trên người, sạch sẽ tinh tươm, vừa vặn như in.
Khi đầu óc suy nghĩ quá nhiều, khó tránh khỏi nhớ đến chuyện xưa đã từng lãng quên, tỉ như lần đầu tiên nàng gặp Chử Thanh Thu.
Khi ấy nàng vẫn là đứa trẻ con, bị Ninh Trường Phong bế đến Tử Hà Phong, mặt dày mày dạn gửi gắm cho Chử Thanh Thu trông nom.
Kết quả, người vừa mới đặt xuống đất, nàng đã bị một ánh mắt của Chử Thanh Thu dọa cho khóc oa oa, khóc đến mức suýt tắt thở, cuối cùng Ninh Trường Phong đành vội vàng bế nàng trở về.
Trước khi đi, nàng vẫn còn nhớ rõ Chử Thanh Thu lạnh nhạt buông lời: "Nhát gan yếu đuối, chẳng có chút tư chất nào."
Khi còn nhỏ, người nàng sợ nhất chính là Chử Thanh Thu. Khi ấy nàng còn chẳng biết Chử Thanh Thu là tồn tại cao thế nào trong mắt thế nhân, chỉ biết rằng ánh mắt nàng lạnh đến thấu xương, dù nàng có khóc đến mức nào, trong đôi mắt đào hoa kia cũng chẳng có lấy một tia thương cảm.
Về sau, nàng không dám khóc trước mặt nàng ấy nữa. Mỗi lần gặp Chử Thanh Thu, nàng đều ngoan ngoãn gấp nhiều lần thường ngày, nhưng dù thế, nàng vẫn chưa từng nhận được một ánh nhìn thực sự từ Chử Thanh Thu.
Nàng biết Chử Thanh Thu không thích mình. Vậy nên sau khi lớn hơn, sự không được sủng ái ấy liền hóa thành phản nghịch, mỗi lần buộc phải gặp Chử Thanh Thu, nàng đều tỏ ra ngỗ ngược như một con nhím toàn gai.
Lại nói đến chuyện Ninh Trường Phong qua đời, sự phản nghịch kia liền hóa thành thù hận, mà mối hận ấy theo từng lần tai họa ập đến lại càng thêm sâu nặng.
Thế nhưng ở kiếp trước, dù đến tận lúc cuối cùng, trước khi bị Chử Thanh Thu diệt trừ vì thiên hạ thương sinh, nàng tuy từng bắt lấy Chử Thanh Thu để tra tấn, lại chưa từng có một lần nào muốn lấy mạng nàng ấy.
Dù chỉ là một ý niệm thoáng qua cũng không có.
Một đêm trăn trở suy nghĩ khiến đầu óc nàng càng thêm rối loạn, Ninh Phất Y bất chợt đứng dậy, phủi sạch mọi suy nghĩ trong đầu.
Nàng không thể nghĩ thêm nữa, kẻo trễ nải chính sự.
Trước khi bước ra khỏi bình phong, nàng cúi đầu nhìn xuống xiêm y trên người, chần chừ trong chốc lát, rồi bất ngờ tháo đai áo, tiện tay nhét vào ngăn tủ đầu giường, sau đó thay sang một thân váy lụa màu đen như ngày thường.
Sau khi cho Bình An đang chạy vòng vòng khắp sàn ăn uống xong xuôi, nàng khẽ xoa đầu nó, để mặc nó tự chơi, rồi rời khỏi Châu Quang Các.
Trên đường đi, những đệ tử gặp nàng đều nhỏ giọng bàn tán, nhưng mỗi lần Ninh Phất Y đưa mắt liếc qua, những tiếng thì thầm đó liền im bặt.
Ninh Phất Y khẽ cười lạnh trong lòng, không cần nghe cũng biết họ đang bàn gì, chẳng qua chỉ là lời đồn nàng dùng thủ đoạn mới thắng được Lý Triều An.
Nàng một mình bước đi giữa đám đông, sải bước nhanh chóng. Bỗng nhiên, một con chim gỗ từ đâu bay đến trước mặt, cất giọng nói chính là của Bình Dao trưởng lão: "Chiêu Diêu Đại Hội được dời lên sớm hơn, thu dọn hành trang, mau đến Vân Thâm Điện."
Chiêu Diêu Đại Hội dời lên sớm ư? Ninh Phất Y khựng lại thoáng chốc.
Chỉ sau một nén nhang, nàng đã đứng nơi cửa Vân Thâm Điện, nơi đây đã tụ hội mấy chục đệ tử, người nào người nấy đều mặc môn phục của bốn viện Đông – Tây – Nam – Bắc, Ninh Phất Y đứng trong đó lại có vẻ lạc lõng.
"Y Y!" Một bóng người khoác môn phục màu xanh nhạt từ xa ngự kiếm bay đến, mang theo cơn gió dừng lại bên cạnh Ninh Phất Y, khuôn mặt trắng trẻo ửng hồng vì gấp gáp, "Ta xuống núi lấy đồ nhà gửi tới, suýt nữa thì không kịp!"
Nàng nhảy khỏi linh kiếm, không giấu nổi vẻ kích động: "Ta cứ tưởng vài ngày nữa mới khởi hành lên Chiêu Diêu Sơn, chẳng ngờ lại sớm thế này."
"À đúng rồi." Nàng thần thần bí bí ghé tai Ninh Phất Y nói nhỏ, "Ta nghe Liễu gia truyền lời, nói lần Chiêu Diêu Đại Hội này rất khác với mọi năm, bảo ta chuẩn bị cho kỹ."
Ninh Phất Y khẽ gật đầu. Lúc này người đã đến đủ, ai nấy đều tự giác đứng thẳng, chờ đợi được phân phó.
Nàng phóng mắt nhìn qua một vòng, phần lớn đều là gương mặt xa lạ, dẫn đầu là một nam tử mặt vuông, dáng người cao lớn, chính là đệ tử chấp sự của Đông Uyển, tên gọi Hồng Ảnh. Hắn đang cầm danh sách điểm danh, khi điểm đến tên Ninh Phất Y, ánh mắt dừng lại nơi nàng chốc lát, không nói gì, mà chuyển qua nói với Liễu Văn Trúc bên cạnh: "Đệ tử Bắc Uyển tu vi còn thấp, lại chưa từng ra khỏi môn phái, trưởng lão lệnh cho ta sắp xếp một đệ tử tu vi cao dẫn dắt các ngươi. Mấy ngày này nhất định phải theo sát người ấy, không được tự tiện hành động."
"Phùng Ca." Hắn xoay người kéo một nữ tử từ trong đám đông ra. Nữ tử kia mắt hạnh mày cong, cổ đeo linh ngọc trân quý, môn phục Đông Uyển xanh trắng khoác trên người, đai lưng vàng óng sáng rỡ, bước đến đứng trước mặt Ninh Phất Y.
"Phùng Ca sư tỷ." Liễu Văn Trúc lập tức hành lễ, nàng kia mỉm cười đáp lễ.
Liễu Văn Trúc kéo nhẹ tay áo Ninh Phất Y, Ninh Phất Y cũng thi lễ theo, nhưng nữ tử kia lại như thể không hề thấy, xoay người đứng cạnh Liễu Văn Trúc chờ Bình Dao trưởng lão đến.
Liễu Văn Trúc khẽ nhíu mày, lo lắng nhìn sang Ninh Phất Y, chỉ thấy nàng nhún vai như chẳng hề để bụng.
Các đệ tử đã triệu hồi linh kiếm đợi sẵn bên người. Chuyến đi lần này có Bình Dao trưởng lão, Cảnh Sơn trưởng lão, Nguyên Minh trưởng lão và cả Mai Thừa Tự đi cùng, tuyệt nhiên không thấy bóng dáng Chử Thanh Thu đâu.
Ninh Phất Y chợt phát hiện ánh mắt mình vô thức tìm kiếm Chử Thanh Thu, liền cau mày, tự ép bản thân thu lại hành vi, cúi đầu chỉnh lại đai áo.
"Phải rồi" Phùng Ca lên tiếng, tay phất nhẹ, tế ra một thanh bảo kiếm trắng như tuyết, "Phạm vi quanh Chiêu Diêu Sơn đều là Thần chỉ, chỉ cho phép cưỡi linh thú hoặc ngự kiếm tiến vào, không thể dùng Phi Ưng thuyền phi hành. Mà lộ trình lại xa xôi, qua nhiều nơi hoang vu chướng khí, tu vi các ngươi e rằng khó mà ngự kiếm đến được."
"Nên Liễu Văn Trúc, ngươi cùng ta đi chung một kiếm."
"Vậy còn Y Y?" Liễu Văn Trúc thấy nàng ta liên tục phớt lờ Ninh Phất Y, dù có nhẫn nại mấy cũng không chịu nổi, buột miệng hỏi, "Nàng..."
"Kiếm của ta không mang được hai người." Phùng Ca đáp lạnh lùng, trong mắt còn thoáng ý khinh miệt, "Nàng ta thì... tự nghĩ cách khác đi."
Ninh Phất Y khẽ cau mày, định nói gì đó, thì sau lưng chợt vang lên một giọng nói, lạnh nhạt mà quen thuộc.
"Nàng ấy đi cùng ta."