Lời vừa dứt, cảm giác đau rát như bị cuồng phong cắt xé trên mặt nàng bỗng chốc biến mất, thay vào đó là làn gió dịu nhẹ như len lỏi giữa rừng xanh. Một vạt áo lướt qua chóp mũi, hương lạnh thanh khiết ùa tới, che khuất mùi máu tanh nồng nặc khắp đất trời.
Con thỏ trong tay vẫn giãy dụa, Ninh Phất Y chậm rãi mở mắt, đầu tiên đập vào mắt nàng là ánh sáng trắng chói lòa, sau đó dần trở nên dịu dàng. Từng cánh lông vũ nhàn nhạt rơi đầy trời, rải xuống bờ vai người đứng trước mặt.
Chử Thanh Thu quay lưng về phía nàng, trong tay Bạch Cốt đã hóa thành Bạch Ngọc Côn, vừa quét ra một luồng cuồng phong, mười mấy đệ tử Quỷ Kiến Tông quanh đó lập tức bị hất văng, lăn lộn ra xa. Hắc vụ và sương máu cũng bị thổi bay sạch sẽ.
Hơi thở Ninh Phất Y dần ổn định, nàng nhìn chằm chằm bóng lưng Chử Thanh Thu, trong lòng thoáng chốc ngây dại.
Vừa rồi gọi tên Chử Thanh Thu hoàn toàn là phản xạ vô thức, lúc này mới kịp nghĩ lại: Nhất NIệm Châu này là Chử Thanh Thu đưa cho nàng, vậy thì Mộng Yểm Thú kia hẳn cũng là thủ bút của nàng ấy.
"Thần... Thần Tôn?" Các đệ tử Vân Tế Sơn Môn đang co ro dưới đất ngẩng đầu, vừa thoát khỏi cõi chết, vừa vô cùng kinh hãi.
"Còn không mau đứng dậy." Chử Thanh Thu lạnh lùng lên tiếng, rồi hai tay kết lại trước ngực thành hình đóa hoa. Ngay lập tức, hàng ngàn sợi tơ bạc từ tay áo nàng phóng ra, chui vào thức hải của các đệ tử Quỷ Kiến Tông. Mấy kẻ ấy lập tức gào thét thảm thiết, khói đen tuôn ra từ miệng mũi, tụ thành một đoàn, bỏ chạy về phía rừng rậm.
Nhưng ngay tức khắc, Bạch Cốt bay ra, đánh tan đoàn hắc khí, tiêu tán không còn gì nữa.
Thấy ma khí bị trừ khử, những đệ tử khác vội vàng bò dậy, mặt mày vẫn chưa hết sợ hãi. Có hai tên đệ tử Nam Uyển bị thương nặng, đồng môn lúng túng dìu đỡ.
"Đa tạ Thần Tôn cứu mạng..." Hồng Ảnh kéo lê trọng kiếm, vẫn chưa hết bàng hoàng: "Vì sao trong Hỗn Độn Cảnh lại có ma tộc xông vào? Ta phải báo tin ra ngoài, nếu không sẽ còn nhiều đệ tử gặp nạn!"
Nói đoạn, hắn gỡ ngọc bài truyền âm bên hông. Nhưng ngọc bài lẽ ra phải lóe linh quang nay lại tối om, mặc hắn lắc thế nào cũng không phát ra được tín hiệu gì.
"Chuyện gì thế này!" Hồng Ảnh ngẩn người.
"Còn có thể là gì, Hỗn Độn Cảnh đã bị phá hỏng rồi." Ninh Phất Y từ đầu vẫn đứng cuối hàng bỗng mở miệng. Nàng thả con thỏ vào lại Nhất Niệm Châu, lau đi lớp sương máu không biết đã bắn lên mặt từ lúc nào.
Hồng Ảnh kinh ngạc nhìn nàng.
"Đám ma tộc này đến đây để làm gì? Nơi này vốn là Thần Chỉ, ma bình thường khó mà tiến vào, sao lại có thể xông được vào Hỗn Độn Cảnh?" Dung Cẩm mang cái chân bị thương cũng tập tễnh bước lại gần, "Chẳng lẽ là để báo thù các tiên môn?"
"Nếu là báo thù tiên môn, giết đệ tử là đủ, cần gì phải cướp đoạt thú thạch?" Hồng Ảnh càng nghĩ càng không hiểu.
Ninh Phất Y nhận ra Chử Thanh Thu vẫn chưa lên tiếng, chỉ hơi khép mắt, như đang cảm ứng điều gì.
"Những thú thạch này vốn chỉ là giả, không thể dùng để tu luyện..."
"Nhưng lại có thể mở ra Thần Vẫn." Ninh Phất Y đột nhiên lên tiếng, lập tức hút trọn ánh nhìn của mọi người.
Nghe vậy, sắc mặt ai nấy đều đại biến, vừa định mở lời, mặt đất dưới chân đột nhiên rung chuyển dữ dội, khiến bọn họ loạng choạng ngã nghiêng, liên tiếp hét lên thất thanh.
Phùng Ca bỗng chỉ tay về phía chân trời, kinh hãi kêu lên: "Trời ơi, mau nhìn kìa!"
Chỉ thấy bầu trời vốn còn xanh biếc bỗng như tờ tuyên chỉ bị lửa bén, bùng lên từng đốm lửa dữ dội, đông tây nam bắc đều như thế. Những nơi bị lửa thiêu qua để lộ ra sắc đen kịt, thứ đen ấy chẳng giống đêm tối, mà là màu của tử vong.
"Hỗn Độn Cảnh sắp sụp đổ rồi!" Có người xé họng thét lên. Trong rừng rậm vang vọng tiếng hò hét khắp nơi, hiển nhiên đệ tử các môn phái khác cũng đã phát hiện dị biến, ai nấy hoảng loạn chạy về phía trung tâm.
Ngọn lửa càng lúc càng cháy dữ dội, rừng rậm xanh um cũng bị bùng lên thành biển lửa. Toàn bộ Hỗn Độn Cảnh thu nhỏ với tốc độ kinh hoàng, không ngừng ép lại về phía đám người, như muốn nuốt chửng tất cả.
Vị trí Vân Tế Sơn Môn đang ở đúng trung tâm, chỉ thấy từ bốn phương tám hướng chen chúc vô số đệ tử chạy tới, mặt mày đều hoảng loạn thất sắc.
"Thần Tôn, phải làm sao đây!" Hồng Ảnh cũng mất hết vẻ trầm ổn thường ngày, giọng nói biến dạng vì sợ hãi.
"Đừng la nữa, bọn chúng đã cắt đứt liên hệ giữa nơi này và ngoại giới. Gọi tất cả mọi người dùng tiên lực ngăn cản Hỗn Độn Cảnh sụp đổ." Chử Thanh Thu bỗng mở mắt, thanh âm bình tĩnh. Nàng đột nhiên vút lên không, vạt áo tung bay trong cuồng phong tựa đóa sen tứ tán rời rạc.
Đồng thời, vạn trượng bạch quang từ quanh thân nàng lan tỏa, soi rọi phần còn lại của Hỗn Độn Cảnh sáng như giữa trưa. Ngọn lửa đang hừng hực kia bị ánh sáng che phủ, tốc độ thiêu đốt chậm hẳn đi.
"Là Chử Lăng Thần Tôn!"
Trong đám đông chen lấn có người hô lên. Những đệ tử đang tuyệt vọng hoảng sợ liền thở phào, vẻ hoang mang trên mặt tạm thời biến mất. Ai nấy lập tức ngoan ngoãn vận dụng tiên lực, hàng ngàn đạo ánh sáng đâm xuyên vào hư không.
Chỉ trong thoáng chốc, khắp nơi tràn ngập tiên lực hùng hậu. Sức mạnh của muôn người hợp thành một tấm lá chắn kiên cố, tạm thời ngăn chặn sự hủy diệt của Hỗn Độn Cảnh.
Ninh Phất Y lúc này đang loay hoay nhặt nhạnh gì đó, đứng ở phía sau đám đông ngẩng đầu nhìn lên.
Thật ra, Chử Thanh Thu vẫn luôn như vậy, cường đại như nhật nguyệt, được vạn môn kính ngưỡng, được thiên hạ thương sinh yêu mến.
Thương sinh yêu nàng, nàng cũng bác ái với chúng sinh.
Chỉ là... ánh mắt nàng chưa từng dừng lại cho một người nào. Chỉ thế mà thôi.
Khi Hỗn Độn Cảnh tạm ổn định, đôi môi tái nhợt của Chử Thanh Thu khẽ mím. Nàng triệu hồi Bạch Cốt, Bạch Ngọc Côn hóa thành cột lớn, mang theo quang hoa rực rỡ, đâm thẳng lên bầu trời đã không còn màu sắc.
Tựa như cắm xuống mặt biển, vòm trời dấy lên một vòng gợn sóng. Dù rất nhỏ, nhưng cuối cùng cũng chống đỡ mở ra một cánh cửa thông ra ngoại giới.
"Được cứu rồi, được cứu rồi!" Trong đám đông có người khóc ròng cầu nguyện.
Cùng lúc đó, bên ngoài cũng nổ lên một trận xôn xao. Hàng chục chưởng môn, trưởng lão đang dốc sức mở Hỗn Độn Cảnh đứng lơ lửng giữa không trung. Thấy bầu trời im ắng bấy lâu nay rốt cuộc cũng xuất hiện một vòng cung sáng, tất cả đều kích động mở to mắt.
"Đường chưởng môn, là Chử Lăng Thần Tôn!" Phi Quang thiền sư của Không Minh Tông suýt nữa rơi lệ, ông siết chặt pháp trượng trong tay, càng ra sức xé rách khe nứt khó khăn lắm mới xuất hiện kia.
"Đúng vậy." Khuôn mặt ôn hòa nho nhã của Đường Ôn Thư nổi hằn từng sợi gân xanh, "Chư vị, thêm sức nữa!"
Trong và ngoài cảnh giới cùng lúc sáng rực. Sức mạnh khổng lồ ấy làm kinh động bốn con Thanh Loan trấn thủ Thần Sơn, tiếng kêu bi thương của chúng vang dội trời đất.
Cuối cùng, trên người một vài đệ tử bắt đầu hiện lên quang điểm, rồi hóa thành những vệt sáng, như sao băng rời khỏi Hỗn Độn Cảnh, chớp mắt đã xuất hiện trên đỉnh Chiêu Dao.
Tiếp theo, càng ngày càng nhiều người rời khỏi Hỗn Độn Cảnh, số người bên trong thưa dần, cuối cùng chỉ còn lác đác vài bóng.
Chử Thanh Thu vẫn đứng giữa không trung. Mái tóc nàng vốn không bao giờ bị gió thổi rối, lúc này rốt cuộc cũng trở nên bơ phờ. Do mọi người lần lượt rời đi, ánh sáng trong Hỗn Độn Cảnh dần mờ nhạt. Cuối cùng chỉ còn lại tiên lực của một mình nàng chống đỡ.
Liệt hỏa lại một lần nữa bùng lên. Không gian từ nghìn dặm thu hẹp còn trăm dặm, rồi thu hẹp tiếp... Đến khi xung quanh chỉ còn lại vài chục dặm.
Cuối cùng, chỉ còn lại các đệ tử của Vân Tế Sơn Môn. Họ dìu nhau từng bước, thân thể dần dần được bao phủ bởi quang điểm, rồi từng người một biến mất.
"Mau đi đi!" Hồng Ảnh và Phùng Ca giục giã những đệ tử khác, sau đó nhìn về phía Ninh Phất Y, Dung Cẩm và Liễu Văn Trúc, ánh mắt thoáng lẩn tránh: "Ba người các ngươi... sao còn chưa đi?"
"Chúng ta tới ngay đây!" Liễu Văn Trúc vội đáp, rồi kéo tay Ninh Phất Y. Lập tức, quang điểm bao phủ lấy họ.
Ninh Phất Y cảm nhận được sự ấm áp của ánh sáng, bỗng quay đầu nhìn về phía Chử Thanh Thu. Chỉ thấy nàng vẫn đứng lơ lửng giữa không, một tay chống đỡ cánh cửa để mọi người rời đi, một tay ngăn cản Hỗn Độn Cảnh khỏi sụp đổ.
Nhưng hiển nhiên nàng đã sức cùng lực kiệt, tốc độ sụp đổ của Hỗn Độn Cảnh lại tăng nhanh. Chẳng bao lâu, dưới chân chỉ còn sót lại vài mảnh đất vỡ vụn.
Nếu nhìn kỹ, có thể thấy nơi khóe môi tái nhợt của nàng đã thấm ra từng tia máu lờ mờ.
"Ninh Phất Y! Còn đứng ngẩn ra đó làm gì, Thần Tôn sẽ không sao đâu!" Dung Cẩm vừa nói vừa dứt khoát kéo nàng về phía cánh cửa tròn.
Nhưng ngay khoảnh khắc cơ thể Ninh Phất Y sắp đi xuyên qua cửa, cánh tay nàng đột nhiên xoay thành một góc kỳ lạ, thoát khỏi tay Dung Cẩm. Nàng đẩy cả hai người kia ra ngoài, còn bản thân xoay người, lao thẳng về phía Chử Thanh Thu.
Nàng kịp nhìn thấy biểu cảm luôn bình thản của Chử Thanh Thu cuối cùng cũng vỡ vụn. Nàng ấy dường như gắt gao quát gì đó, tiếp theo là một tiếng ù như sấm dội bên tai.
Rồi thế giới rơi vào tĩnh lặng.
Tách... tách...
Tiếng nước rơi chấn động màng nhĩ, vang đều bên tai. Ninh Phất Y chớp mắt, đột ngột bật dậy.
Chỗ nàng vừa nằm có một vũng nước, liên tục có giọt từ trần rơi xuống, tạo nên âm thanh tách tách ấy.
Mặt đất trơn trượt, trên vách tường khảm vài viên dạ minh châu, phát ra ánh sáng yếu ớt, khiến xung quanh không quá tối. Ninh Phất Y đứng dậy, phủi lớp bùn nước bám trên bộ y phục rách nát.
Nàng đang ở trong một thạch thất khổng lồ. Bên trái có một hồ nước đường kính chừng vài trượng, nhưng lúc này đã khô cạn, chỉ lộ ra đáy hồ khảm đầy ngũ sắc bảo thạch, gợi lên vẻ mỹ lệ từng có của nơi này.
Nơi này nàng đã đến rồi. Ninh Phất Y chỉ liếc một cái liền nhận ra, đây chính là Thần Vẫn.
Nga Mi Thứ nằm ở nơi đây. Lòng nàng dâng lên một tia kích động, nhưng ngay sau đó lại căng thẳng, khẽ gọi: "Thần Tôn?"
"Chử Thanh Thu?"
Một tiếng động vang lên từ góc thạch thất. Ninh Phất Y lập tức chạy đến, lật hai tảng đá, lộ ra đôi tay phủ đầy bụi bậm. Tim nàng căng chặt, vội vung tay hất tung những khối đá còn lại.
Chử Thanh Thu nằm đó, làn da trắng lộ ra đầy những vết thương nhỏ li ti, chỉ có gương mặt là còn sạch sẽ, song khóe môi đã vương máu.
"Chử Thanh Thu!" Ninh Phất Y cố gắng kéo nàng dậy, nhưng lại bị nàng bất ngờ hất mạnh ra.
"Kêu cái gì, ta chưa chết." Giọng Chử Thanh Thu khàn khàn, nàng chậm rãi ngồi dậy, cổ tay xoay một vòng nắm lấy Bạch Cốt, định gõ lên đầu Ninh Phất Y. May mà Ninh Phất Y nhanh mắt nhanh tay lập tức lùi lại, tránh được cú đánh ấy.
"Ta tốt bụng cứu ngươi, ngươi còn làm gì vậy?" Ninh Phất Y nhìn Bạch Cốt lạnh lẽo, lòng vẫn còn sợ hãi.
"Bản tôn gắng gượng bao lâu là để các ngươi thoát ra, ngươi lại quay đầu tìm chết! Nếu thật sự không muốn sống, bản tôn thành toàn cho ngươi!"
Sắc mặt Chử Thanh Thu tái nhợt mà vì tức giận lại ửng hồng, tay vừa giơ lên muốn gõ tiếp lên đầu Ninh Phất Y thì nàng bỗng ho khan dữ dội, bất đắc dĩ phải chống Bạch Cốt để chống đỡ thân mình.
Thấy đôi môi mềm kia lại vương máu, Ninh Phất Y vội vung tay, từ Nhất Niệm Châu tuôn ra vô số thú thạch, bất đắc dĩ đưa cho Chử Thanh Thu xem.
Những viên thú thạch phát sáng hiện ra trước mặt, Chử Thanh Thu mới chịu bớt giận, cơn ho cũng dần nhẹ đi.
"Thánh Nữ Chiêu Diêu đặt ra quy tắc, ai có nhiều thú thạch nhất sẽ mở được Thần Vẫn." Ninh Phất Y nói, "Nếu ta không vào cứu ngươi, lẽ nào ngươi định ở lại một mình chết trong Hỗn Độn Cảnh sao?"
"Huống hồ chính ta là người gọi ngươi đến. Ta tuy không phải người tốt, nhưng cũng chẳng phải tiểu nhân." Ninh Phất Y vừa nói vừa tiện tay ném thú thạch sang một bên, lầm bầm than thở.
Chử Thanh Thu siết chặt Bạch Cốt trong tay, tránh ánh mắt nàng: "Ta sẽ không chết."
"Được rồi, ngươi lợi hại." Ninh Phất Y đáp, rồi đứng lên. Nhưng đi được hai bước, nàng quay đầu, thấy Chử Thanh Thu vẫn chưa nhúc nhích.
Ninh Phất Y lại quay trở về, nửa quỳ trước mặt nàng, đưa tay đỡ lấy vai Chử Thanh Thu. Nhưng Chử Thanh Thu né tránh, để lộ ra một mảng máu lớn ở bụng.
Sắc đỏ chói mắt khiến Ninh Phất Y lập tức sững sờ. Đến lúc này nàng mới nhận ra, đối phương vẫn luôn cắn răng chịu đựng, với một vết thương nặng thế này, vậy mà không hề rên một tiếng.
"Ngươi bị thương rồi?" Ninh Phất Y nhíu mày. Nàng nhìn không rõ vết thương, nhưng thấy rõ từng sợi ma khí mỏng manh đang tỏa ra từ đó.
Có ma bám theo sao? Ánh mắt Ninh Phất Y thoắt lạnh. Kẻ có thể khiến Chử Thanh Thu bị thương thế này, tuyệt không phải ma tộc bình thường.
Chử Thanh Thu khẽ "ừ", rồi bảo không sao, chống Bạch Cốt gắng gượng đứng lên.
Đôi tay trắng mịn của nàng run rẩy, cả người tựa như một đóa sen trong mưa gió, thân hình ẩn trong y phục rộng lớn, thường ngày vì sự cường đại mà không nhận ra, giờ mới thấy mỏng manh đến vậy.
Trong lòng Ninh Phất Y dâng lên một cảm giác kỳ lạ, tựa như run rẩy theo từng nhịp run của nàng ấy.
Nàng nhìn thêm một lúc, rồi bất chợt bước lên, tay trái vòng qua vai, tay phải đỡ lấy đầu gối.
Chỉ với một lực nâng... nàng bế ngang Chử Thanh Thu lên.