Sổ Tay Tẩy Trắng Của Ma Tôn Phản Diện

Chương 40: Truyền khí



Một đạo thiên lôi liền giáng xuống, tia chớp đâm vào tim phổi nàng, tựa như từng mũi cương châm xuyên qua toàn thân. Trước mắt Ninh Phất Y tối sầm lại, nơi cổ họng dâng lên vị ngai ngái.

"Ninh Phất Y..." Giọng Chử Thanh Thu vang lên bên tai, yếu ớt đến cực độ.

Ninh Phất Y bèn siết chặt nàng hơn, cho đến khi thân thể mềm mại kia gần như vùi trọn vào lòng mình.

"Đồng sinh cộng tử." Nam nhân kia lại cười khanh khách, tiếng cười như nghẹn thở, "Chử Lăng Thần Tôn, quả nhiên ngươi rất được yêu mến, người lớn người nhỏ đều vì ngươi mà khắc khoải, thật là cảm động biết bao."

"Ngươi... ngươi nói bậy gì đó!" Chử Thanh Thu giận dữ quát lên, nàng muốn đẩy Ninh Phất Y ra, nhưng đã chẳng còn chút sức lực nào.

"Chậc chậc chậc, Chử Lăng Thần Tôn từng uy phong lẫm liệt, nay cũng chỉ là bại tướng dưới tay ta. Thật muốn cho những kẻ từng bám lấy ngươi như hình như bóng kia nhìn xem, ngươi giờ đã thảm hại đến mức nào." Nam nhân kia cảm thán, chậm rãi giơ tay phải lên, vô tận lôi điện hội tụ lại Nga Mi Thứ, phát ra ánh sáng chói lòa.

Hắn không hề để Ninh Phất Y vào mắt, bởi thế cũng chẳng nhận ra sát khí trong mắt thiếu nữ kia ngày một đậm hơn.

"Câm miệng." Ninh Phất Y bỗng cất tiếng, thanh âm trầm thấp quỷ dị.

"Không nghe nổi nữa à?" Nam nhân nở nụ cười nham hiểm, tia chớp trong tay càng sáng rực, vẫn không ngừng buông lời nhục mạ, "Chử Lăng Thần Tôn đúng là dạy được một đứa nhãi con thật tốt, giống y như ngươi, không biết tự lượng sức..."

"Ta bảo ngươi câm miệng!" Ninh Phất Y nghiến răng nói, lửa giận cuồn cuộn bốc cháy trong lồng ngực, nàng đem toàn bộ khí lực dồn vào tay phải, rồi giơ kiếm trong tay, dốc sức đâm về phía nam nhân kia.

"Không! Ninh Phất Y!" Chưa từng nghe thấy Chử Thanh Thu gào lên như xé gan xé phổi đến vậy, nhưng Ninh Phất Y chỉ nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của nam nhân đối diện. Hắn khinh thường cười ha ha, Nga Mi Thứ xoay tròn thành vòng, mang theo sấm sét bổ thẳng vào yếu huyệt của nàng.

Thanh kiếm đá không hề bắt mắt trong tay nàng bất ngờ va chạm với Nga Mi Thứ. Trong khoảnh khắc đó, nàng thấy rõ nơi khóe miệng nam nhân bất chợt co giật.

Chỉ thấy giữa làn khói đen đặc cuồn cuộn, một luồng sáng bất ngờ bùng phát từ mũi kiếm. Khác hẳn những ánh lửa và tia chớp xung quanh, ánh sáng ấy ấm áp và nhu hòa, mang theo sắc hồng nhàn nhạt, dần dần lan tỏa khắp nơi.

Rồi tựa hồ có khúc hát cổ xưa vang lên bên tai, luồng sức mạnh màu hồng ngút trời tràn vào thân kiếm, quét sạch toàn bộ Thần Vẫn.

Chỉ trong chớp mắt, cả Thần Vẫn rung chuyển, đất trời nghiêng ngả, vô số mảnh đá khắc bích họa từ trên trời rơi xuống. Ninh Phất Y sững sờ nhìn chuôi kiếm trong tay, không dám tin vào mắt mình.

Thần Vẫn u ám bỗng bừng sáng dưới ánh quang, hắc vụ dày đặc đã bị quét sạch. Thiếu nữ áo đen đứng giữa hào quang, tóc dài tung bay, nhất thời chẳng thể phân rõ là tiên hay ma.

"Không! Không! Không!!!" Tiếng gào thét cuồng nộ của nam nhân vọng khắp tàn tích đổ nát, rồi nhanh chóng bị tháp cao sụp đổ nuốt chửng. Vô số tảng đá lớn cùng cuồng phong dâng trào rơi xuống, dường như muốn chôn vùi tất cả nơi đây.

Kiếm không ngừng hút cạn sức lực của Ninh Phất Y, trước mắt nàng dần trở nên tối tăm, tiếng ồn bên tai cũng như bị một tầng màng ngăn cách, không còn gay gắt nữa.

Ngay khoảnh khắc ánh sáng trước mắt vụt tắt, Ninh Phất Y theo bản năng ôm chặt thân thể đã mất đi tri giác trong lòng rồi rơi xuống.

...

Ninh Phất Y lần nữa tỉnh lại bởi tiếng nước, lần này giọt nước không rơi bên tai mà dội thẳng vào mặt, lạnh lẽo ướt đẫm.

Nàng mở mắt, trước mặt là khoảng không mờ ảo, đầu óc quay cuồng.

"Chử Thanh Thu?" Nàng gọi khẽ, song xung quanh im lìm không chút động tĩnh. Nỗi bất an dâng trào, Ninh Phất Y chợt bật dậy, không may va phải cánh tay, đau đến nhíu mày.

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Nàng vốn tưởng mình sẽ chết dưới tay nam nhân kia, thế nhưng thanh kiếm ấy...

Thanh kiếm ấy? Ninh Phất Y lập tức nín thở, đưa tay lần mò trong đống đá vụn, song còn chưa kịp tìm thấy, thì một chuôi kiếm bóng loánh lạnh như băng đã chủ động rơi vào lòng bàn tay nàng.

Sự tiếp xúc bất ngờ trong bóng tối khiến nàng giật mình, suýt chút nữa ném kiếm ra xa, nhưng nàng nhanh chóng trấn tĩnh lại, từ tốn siết chặt chuôi kiếm, đưa lên trước mắt.

Từ thân kiếm bỗng tỏa ra ánh sáng dịu êm, chiếu rọi một khoảng không gian nhỏ xung quanh.

Ninh Phất Y chăm chú nhìn thanh kiếm vốn xám xịt, không mấy nổi bật trong tay mình, kinh ngạc phát hiện khi nó phát ra quầng sáng, toàn bộ thân kiếm như lột xác, lộ ra lớp băng ngọc bên trong.

Nàng đã chạm vào thanh kiếm này từ lúc nào? Hình như chỉ là tiện tay vớ lấy. Khi đó nàng quyết tâm liều chết, nào còn để tâm mình đang cầm cái gì.

Nhưng giờ hồi tưởng lại, chỗ nàng đứng ban nãy... dường như...

Chính là nơi Chử Thanh Thu đã nói đến: thần kiếm!

Môi nàng bất giác khẽ hé ra, chuyện này đối với nàng quá đỗi kinh hãi, kiếp trước nàng chỉ có thể tu ma, thế mà kiếp này lại nhẹ nhàng rút được thần kiếm, đúng là chuyện hoang đường khó tin.

Thế nhưng sự thật đang bày ra trước mắt: thanh kiếm này rất "ngoan", tự đặt chuôi kiếm vào tay nàng, chỉ cần nàng khẽ động tâm niệm, nó liền tùy theo ý nàng tỏa sáng hay thu lại quang mang.

Có điều hiện tại còn chuyện quan trọng hơn. Ninh Phất Y nhanh chóng gạt bỏ sự chấn động trong lòng, mượn ánh sáng từ thân kiếm để đứng dậy, bắt đầu tìm kiếm Chử Thanh Thu giữa đống hoang tàn của Thần Vẫn.

Tìm Chử Thanh Thu không khó, chỉ cần lần theo mùi máu là được. Ninh Phất Y rất nhanh đã phát hiện nàng, nửa thân nàng gục trên một bậc thềm, thân thể co quắp, không chút động tĩnh.

"Chử Thanh Thu!" Ninh Phất Y sốt ruột gọi, chạy vài bước đến bên nàng, một tay kéo nàng vào lòng, vội vàng áp tay lên mũi kiểm tra.

Rất yếu, nhưng vẫn còn hơi thở.

Tảng đá đè nặng trong lòng Ninh Phất Y rốt cuộc cũng nhẹ bớt, nàng vung tay gọi ra tiên lực truyền vào ngực Chử Thanh Thu, từ từ trị thương cho nàng.

Không rõ là ảo giác hay thực sự như thế, tiên lực nàng truyền ra dường như mang theo một chút ánh hồng nhàn nhạt, hơn nữa sau trận chiến vừa rồi, lực lượng trong cơ thể nàng chẳng những không cạn kiệt mà còn dồi dào hơn xưa.

Không biết qua bao lâu, Chử Thanh Thu cuối cùng cũng mở mắt, tựa như vừa bừng tỉnh từ ác mộng, thở dốc từng hơi, bất ngờ siết lấy ống tay áo của Ninh Phất Y. Cả cánh tay và tâm tình Ninh Phất Y đồng thời run lên, dòng tiên lực đang truyền cũng bị gián đoạn.

Bàn tay đang nắm lấy tay áo nàng trắng như ngọc thạch, vấy máu đỏ tươi, giống như một khối ngọc dương chi đã vỡ.

Khi nhìn rõ khuôn mặt của Ninh Phất Y, hơi thở gấp gáp của nàng mới dần dịu lại, buông tay ra, mềm nhũn rơi xuống đầu gối.

"Ma Tộc đâu rồi?" Nàng hỏi nhỏ.

"Không biết đã trốn đi đâu." Ninh Phất Y nhẹ giọng đáp, "Xung quanh không còn khí tức của hắn, chắc là bị thương rồi bỏ chạy khỏi Thần Vẫn."

"Ta đưa ngươi rời khỏi đây." Nhìn dáng vẻ của Chử Thanh Thu như vậy, Ninh Phất Y lại lên tiếng, chẳng ý thức được giọng mình đã trở nên dịu dàng hẳn đi.

"Rời khỏi đây?" Chử Thanh Thu hỏi, khó nhọc nhấc cằm lên. Ninh Phất Y nhìn theo hướng nàng chỉ, lông mi khẽ run.

Thần kiếm trong tay càng nỗ lực tỏa sáng. Chỉ thấy Thần Vẫn vốn dĩ vẫn còn hoàn chỉnh nay đã hoàn toàn biến mất, bốn bề chỉ còn lại một mảnh hư không tối tăm như đã chết, và nền điện nơi hai người đang đứng.

"Hắn đã trốn thoát, Thần Vẫn cũng bị hủy rồi." Chử Thanh Thu nói, giọng nàng phiêu dạt không rõ, "Chúng ta... không thể ra ngoài nữa."

Không thể ra ngoài? Ninh Phất Y lặng lẽ nhìn quanh vùng hư không, hồi lâu không nói, rồi bất chấp sự phản đối của Chử Thanh Thu, nàng mạnh mẽ ôm nàng ấy lên, bế ngang trong tay, bước về phía đống đổ nát.

"Ngươi buông ra..."

"Ta không tin." Ninh Phất Y cắt ngang lời nàng, đôi mắt thiếu nữ như hắc thạch phản chiếu ánh sáng của thần kiếm, "Chỉ cần chúng ta còn sống, nhất định có thể rời khỏi nơi này."

Chử Thanh Thu không còn sức giãy giụa, chỉ nghiêng đầu đi, không nhìn mặt Ninh Phất Y, lạnh lùng nói: "Ta bảo ngươi đi, sao ngươi còn xông vào? Chẳng phải ngươi vẫn không ưa ta sao? Ngày thường nhìn ta đều đầy oán hận, nay lại cứu ta làm gì?"

Nàng vậy mà cảm nhận được? Ninh Phất Y sững người, vô thức đáp lại: "Vậy còn ngươi, ngươi cứu ta là vì sao?"

Tiếng nói Chử Thanh Thu nghẹn nơi cổ họng.

Hai người im lặng một lúc, Ninh Phất Y lại hỏi: "Ngươi có biết Ma Tộc kia là ai không? Tại sao lại muốn giết ta, lại còn trông như quen biết ngươi?"

"Ngoài ra," nàng ngừng một chút rồi nói tiếp, "ta nhìn hắn cứ thấy quen mắt, nhưng lại chẳng thể nhớ đã từng gặp ở đâu."

"Ta cũng không biết hắn là ai." Chử Thanh Thu đáp, "Nhưng nếu đã thấy quen, vậy sau này đối với những người quanh mình, ngươi nên cẩn thận nhiều hơn."

Ninh Phất Y khẽ "ừ" một tiếng, nhưng trong lòng vẫn không rõ lời của Chử Thanh Thu là thật hay giả.

Cả hai không nói thêm lời nào nữa, Chử Thanh Thu cũng không vùng vẫy, cứ thế để mặc cho Ninh Phất Y ôm lấy mình băng qua những bậc thềm ngổn ngang, đi sâu vào trong phế tích.

Thanh thần kiếm vẫn lặng lẽ theo sau hai người, nghiêm túc đóng vai ngọn đèn dẫn đường. Chử Thanh Thu liếc nhìn thần kiếm một cái, tuy trong lòng kinh ngạc nhưng không nói gì.

Chử Thanh Thu vốn thân hình cao ráo, Ninh Phất Y ôm một hồi liền bắt đầu tụt xuống, nàng phải dùng đầu gối đẩy Chử Thanh Thu lên một chút để ôm cho vững hơn.

Chử Thanh Thu bỗng nhắm chặt mắt, hai má trong bóng tối chợt dâng lên một mảng ửng đỏ.

Đi đến bậc thềm dẫn vào thần điện, trước mặt là một đoạn cổng vòm đã sụp đổ, Ninh Phất Y cúi người bước qua, trước mắt vẫn là một vùng hoang tàn đổ nát, nhưng trong đó dường như có hai bóng người, bước chân nàng liền khựng lại.

Chưa kịp mở miệng, thần kiếm đã bay vút lên, chiếu sáng rõ ràng hai cái gọi là "bóng người" kia.

Thì ra là hai cỗ thi thể nay đã hóa thành bộ xương trắng, xem ra đã vùi thây nơi Thần Vẫn này cả vạn năm. Thế nhưng y phục trên người họ vẫn còn nguyên vẹn, một người mặc cẩm y hoa lệ, giữa đống xương còn rơi rớt vài món trang sức, có thể thấy lúc sinh thời từng phong hoa tuyệt đại.

Người còn lại mặc hắc giáp, hai người tư thế quái lạ ngồi đối diện nhau.

"Chẳng lẽ đây chính là chủ nhân của Thần Vẫn?" Ninh Phất Y kinh ngạc nói, nàng bước lên, cúi người đặt Chử Thanh Thu xuống.

Thế nhân chỉ biết Thần Vẫn là nơi thần linh thời thượng cổ vẫn lạc, nhưng không rõ vì sao lại ngã xuống. Ninh Phất Y tiến tới, vươn tay sờ lên cái đầu nhẵn bóng của hai bộ hài cốt.

"Ninh Phất Y!" Chử Thanh Thu vội quát lên: "Không được bất kính!"

Ninh Phất Y thầm nghĩ: người ta đã chết rồi, ngay cả chúng ta cũng sắp chết, còn nói chi đến chuyện tôn kính hay không, nhưng nàng vẫn thu tay lại.

"Này mặc giáp là Ma Tộc." Nàng chỉ về bộ hài cốt bên tay phải, "Người kia hẳn là chủ nhân Thần Vẫn, chắc là thần ma tương tranh, lưỡng bại câu thương, đồng quy vu tận."

"Sao ngươi biết là tương tranh?" Chử Thanh Thu lạnh giọng hừ nhẹ.

"Tại sao ư?" Mắt phượng của Ninh Phất Y ánh lên vẻ châm biếm, "Thần ma xưa nay vốn như nước với lửa. Ngươi thân là Chử Lăng Thần Tôn, nếu gặp ma tộc, đương nhiên cũng sẽ đuổi tận giết tuyệt."

"Tự cho là đúng." Chử Thanh Thu lạnh nhạt đáp, giọng nhỏ tới mức Ninh Phất Y không nghe rõ.

Không tìm được thêm manh mối gì, Ninh Phất Y bèn một mình đi sâu vào dò xét, nhưng lại phát hiện sau chỗ này là khoảng không mênh mông, đường đi đã hoàn toàn đoạn tuyệt.

Chẳng lẽ đúng như Chử Thanh Thu nói, hai người họ thật sự không còn đường ra?

Trong lòng nàng dâng lên nỗi ngột ngạt, nhưng có lẽ vì vừa thoát chết nên lại không quá hoảng loạn. Nàng quay lại theo đường cũ, định gọi Chử Thanh Thu, nhưng lại phát hiện người nọ đã lần nữa ngã gục trên đất.

Tim nàng chợt thắt lại, thân hình hóa thành một luồng sáng bay đến bên cạnh Chử Thanh Thu, đỡ nàng ấy dậy. Thế nhưng thân thể trong lòng lại mềm oặt như bột nhão, thế nào cũng không dựng thẳng dậy được.

"Thần Tôn! Chử Thanh Thu!" Nàng liên tục gọi tên nàng ấy, gương mặt Chử Thanh Thu không còn chút huyết sắc, tóc rối lòa xòa rũ xuống vai, làn da lộ ra đã lạnh như băng, hơi thở như đã tắt.

Từng có lúc nàng hận không thể khiến nàng ấy chết đi, vậy mà giờ phút này, mọi ý niệm muốn nàng ấy chết đều biến mất. Nhìn thấy nàng ấy như thế, trong lòng như có thứ gì đó sắp mất đi, cuống quýt đến mức không biết phải làm sao.

Nàng vội vàng truyền tiên lực, thế nhưng mãi không có hiệu quả. Trong lúc hoảng loạn chợt nhớ tới câu "người chết là vì khí huyết trống rỗng", nàng bèn đỡ lấy gáy Chử Thanh Thu, áp môi kề môi, cúi đầu truyền khí cho nàng ấy.