Ninh Phất Y chưa từng thấy Chử Thanh Thu khóc đến mức này. Nàng nửa quỳ trong nước bùn, cằm rũ xuống ngực, khóc đến mức bàn tay vô thức co quắp, gần như không thể giữ nổi mấy mảnh ngọc vỡ.
Ninh Phất Y nhất thời hoảng hốt, bàn tay đưa ra giữa không trung, không biết nên làm thế nào, cuối cùng chỉ lượn lờ quanh nàng thật lâu, rồi mới bối rối nắm lấy tay áo mình, chậm rãi lau đi những giọt lệ trên má nàng.
Nhưng càng lau nước mắt lại rơi càng nhiều, cuối cùng Ninh Phất Y đành bỏ cuộc, chỉ lặng lẽ nhìn đỉnh đầu Chử Thanh Thu, trong lòng không rõ vì sao vừa chua xót vừa nghẹn lại.
"Vỡ rồi thì thôi, sau này ta lại mua cho ngươi cái khác. Nếu ngươi không thích kiểu dáng khác, ta sẽ mua nguyên thạch, mài cho ngươi một chiếc y hệt được không?" Lần đầu tiên Ninh Phất Y hạ giọng nói với Chử Thanh Thu, cảm giác này thật kỳ lạ, như thể thân phận giữa hai người bỗng có sự hoán đổi vi diệu.
"Có mua cái khác thì cũng không phải là cái này. Ngọc vỡ tức là vỡ rồi."
Ninh Phất Y nghẹn lời. Nàng không ngờ một chiếc vòng ngọc cầm lấy tùy tiện mà lại được Chử Thanh Thu trân trọng đến vậy. Nàng liền mạnh mẽ moi mấy mảnh ngọc trong lòng bàn tay Chử Thanh Thu ra, đôi tay dính máu ấy lập tức co lại, khum chặt trong lòng bàn tay.
Chử Thanh Thu vừa định quát gì đó, người trước mắt lại bất ngờ vòng một cánh tay qua vai, cổ tay dùng lực, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, khiến những lời định nói ra không thể thốt nổi.
Chử Thanh Thu thở dài, hai tay vụng trộm mò lên tay áo nàng, siết chặt lấy vải áo.
Rồi nàng nhắm mắt lại, để mặc cho nước mắt rơi càng lúc càng nhiều.
Việc đã xong, những người vương vãi khắp nơi mới từ từ bò dậy. Có người tập tễnh, có người đã cạn sạch tiên lực, có người mệt đến thở hổn hển. Tất cả đều ngẩng đầu nhìn lên con Kỳ Lân kia.
Thần thú trở lại nhân gian, gió mưa tức thì dừng, mặt trời chói chang treo cao trên đỉnh đầu, hong khô mảnh đất vừa bị cơn mưa lớn càn quét.
"Trời ơi, đây thật sự là Kỳ Lân sao? Hơn nữa còn là một con trưởng thành!" Một đệ tử Đông Uyển lau bùn nước trên mặt, chấn động đến mức không nói nên lời.
"Sư huynh, con Kỳ Lân này so với Bạch Hổ của Thần Tôn thì con nào lợi hại hơn?" Đệ tử ấy hỏi Hồng Ảnh ở bên cạnh.
Hồng Ảnh cũng vô cùng nhếch nhác, vừa nhặt trọng kiếm lên vừa đáp: "Cùng là thượng cổ thần thú, sao phân nổi hơn kém. Chỉ là con Kỳ Lân này toàn thân óng ánh, thân hình khổng lồ, vừa nhìn đã biết là thần thú trưởng thành không biết đã tu luyện bao nhiêu vạn năm. Bạch Lân của Thần Tôn tuy cũng là thần thú, nhưng chỉ mới là ấu thú."
"Thế thì Ninh Phất Y đúng là vận may quá lớn, không chỉ nhặt lại được một mạng mà còn có được thượng cổ thần thú!" Trên mặt đệ tử ấy gần như viết rõ hai chữ ghen tị.
"Đủ rồi, cơ duyên đâu phải ai cũng có. Đừng nghĩ đến mấy chuyện viển vông đó nữa, sư tỷ ngươi vẫn còn nằm dưới đất đấy, không mau đi trị thương cho sư tỷ đi!" Hồng Ảnh giơ chân đá hắn một cái, đuổi đến chỗ Phùng Ca.
Kỳ Lân giữa không trung chậm rãi thu lại tiếng rống, đôi mắt to như quả núi hướng xuống đất, rồi thân thể trong ánh dương rực rỡ thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một nữ tử áo đỏ tóc trắng, đồng tử ánh vàng, đạp mây hạ xuống.
Liễu Văn Trúc và Dung Cẩm vội chạy về phía Ninh Phất Y, nhưng lại bị giọng nói mềm mại chặn lại: "Lúc này, các ngươi đừng nên quấy rầy người ta."
Nghe vậy, Liễu Văn Trúc quay lại nhìn, khi thấy rõ gương mặt kia thì hít mạnh một hơi, cây thiết chùy ngàn cân lập tức xuất hiện trong tay: "Ngươi là..."
"Là ta." Cửu Anh đưa ngón tay ngọc lên môi ra dấu im lặng, ánh mắt lấp lánh, "Tiểu nha đầu ngu ngốc hay la hét của các ngươi đâu?"
"Cái gì mà tiểu nha đầu ngu ngốc hay la hét..." Liễu Văn Trúc liếc Dung Cẩm, lúc này mới phản ứng lại, "Thu Diệc? Nàng... nàng ấy vẫn ở trong môn, không theo đến đây."
"À~" Cửu Anh gật đầu.
Mấy người nhìn về phía hai bóng người bị cỏ dại che khuất ở xa, không rõ động tác, chỉ thấy một mảng đỏ và một mảng trắng nơi vạt áo.
"Thần Tôn..." Liễu Văn Trúc khẽ nói, "Hình như rất lo cho Y Y, ta chưa từng thấy người thất hồn lạc phách như vậy."
"Đúng thế, như thể bị dọa sợ rồi." Dung Cẩm thì thầm.
***
Trận chiến này may mắn không có thương vong lớn, chỉ vài đệ tử Đông Uyển bị thương nhẹ. Nhờ phúc của Cửu Anh, khi nàng dục hỏa trùng sinh đã thiêu rụi phần lớn oán linh, tránh được kiếp nạn oán linh gây họa nhân gian; phần còn lại cũng bị thu phục, chuẩn bị đưa về Địa phủ.
Đợi mọi việc xong xuôi, mọi người bắt đầu lên đường trở về sơn môn. Lúc này trời đã gần tối, nửa bầu trời xanh biếc bị mây chiều tầng tầng lớp lớp nhuộm đỏ, không gian mênh mông, nhìn xa khiến lòng người khoan khoái.
Thi thể Lý Triều An được đặt ở góc xa nhất, các đệ tử canh giữ thương binh co cụm lại cùng một chỗ, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Bình Dao trưởng lão và Chử Thanh Thu đứng trên đầu hổ, cùng nhau bàn bạc gì đó.
Chử Thanh Thu giờ đã không còn nhìn ra vết tích nàng từng khóc qua, chỉ còn đôi mắt và chóp mũi hơi đỏ được ánh chiều tà che lấp. Nàng đứng chắp tay giữa trời cao, thần sắc nghiêm nghị.
"Không ngờ yêu vật Ma tộc lại có thể xông vào Vân Tế Sơn Môn, không rõ bọn chúng đang âm mưu gì mà lại ra tay với một đệ tử bình thường. Sau khi về, nhất định phải tăng cường kết giới, phòng ngừa chuyện này tái diễn." Bình Dao trưởng lão trầm giọng nói.
Chử Thanh Thu khẽ lắc đầu: "Bình Dao trưởng lão, ngươi không thấy chuyện này rất kỳ lạ sao? Ma tộc đó là nhắm vào Ninh Phất Y. Nếu chỉ là yêu ma ngoại lai, sao lại trùng hợp chọn đúng Lý Triều An?"
Bình Dao trưởng lão nghe vậy liền sâu hít một hơi, chau mày nói: "Thần Tôn là muốn nói... kẻ đó vốn là người trong sơn môn ta?"
"Bản tôn cũng chỉ là suy đoán, nhất là khi ở Chiêu Diêu Sơn, ta cùng Ninh Phất Y đều cảm thấy người đó rất quen thuộc. Nhưng cũng không loại trừ khả năng hắn có tai mắt khắp nơi, âm thầm giám thị Vân Tế Sơn Môn. Dù là nằm vùng hay hắn đang vốn ẩn mình trong môn, về sau ta và ngươi đều phải lưu ý."
"Người trong môn..." Bình Dao trưởng lão rơi vào trầm tư, "Trong lòng Thần Tôn có người khả nghi không, hay có thể là... Mai..."
"Mai Thừa Tự xác thực đáng nghi, nhưng chính vì hắn quá đáng nghi, nên lại càng không giống." Chử Thanh Thu nhàn nhạt nói.
Bình Dao trưởng lão gật đầu, thở dài một tiếng: "Từ sau khi tiên chưởng môn qua đời, Vân Tế Sơn Môn chúng ta, thậm chí cả ngũ giới đều chẳng yên bình. Mong rằng chúng ta có thể chống qua kiếp nạn này."
Chử Thanh Thu không nói thêm nữa, hàng mi buông xuống, che đi đáy mắt ửng đỏ do bị nước mắt làm ra.
Mà sau lưng nàng, một đôi mắt vẫn chặt chẽ dõi theo, cho đến khi bị nữ tử vừa phi lượn một vòng trên không trở về cắt ngàng, Ninh Phất Y mới khẽ chớp mắt, thu lại tầm nhìn.
Vừa rồi Chử Thanh Thu trong lòng nàng khóc như nước ngập kim sơn, vậy mà khi có người tới, liền ngoảnh đầu rời đi, như thể kẻ vừa nghẹn ngào trong vòng tay nàng vốn chẳng phải là nàng ấy.
Cảm giác ấy như có ai lấy lông vũ khẽ quét qua tim, chờ khi trái tim vừa ngứa ngáy lại vội vàng rút chiếc lông vũ ấy đi, thật quá mức vô trách nhiệm.
Ninh Phất Y cũng chẳng biết mình lấy đâu ra dũng khí để ôm lấy nàng, nhưng an ủi một người đang khóc, cách tốt nhất chính là ôm trọn vào lòng. Nàng làm vậy, hình như cũng thật hữu hiệu, chí ít Chử Thanh Thu bị ôm vào lòng không còn run rẩy nữa.
Hơn nữa... nàng cũng chẳng bị đánh.
Ngón tay sơn màu son đỏ khẽ lướt qua trước mắt nàng, mạnh mẽ kéo ánh nhìn của nàng trở lại. Ninh Phất Y liếc nhìn Cửu Anh, Cửu Anh liền thu tay, khóe mắt cong cong mỉm cười.
"Ngươi nha đầu này lớn thêm một vòng, ánh mắt nhìn người sao lại đáng sợ như vậy, thật khiến người ta hoảng hốt." Cửu Anh đặt ngón tay lên khuỷu tay mình.
"Ta vốn trời sinh không được người ưa thích, mà ta cũng chẳng hề trừng mắt với ngươi." Ninh Phất Y nói, "Nhưng ngươi không phải thần thú sao, cớ gì lại cưỡi trên lưng thần thú khác?"
"Ta vốn là thần thú đã hóa hình, sao có thể so với tiểu thú chưa khai linh trí này?" Cửu Anh đưa chân giẫm giẫm trên lưng Bạch Lân, "Nhờ phúc của ngươi, ta cũng được kỵ thú một lần."
"Chúng ta nói rõ rồi, ta cứu ngươi là vì thấy ngươi một lòng thành tín, động chút từ tâm, chớ có thật sự xem ta là linh sủng của ngươi." Nữ tử chỉnh lại mấy sợi tóc, "Ta, Kỳ Cửu Anh sống mấy vạn năm, nào đến mức phải làm sủng vật cho một tiểu nha đầu. Ngươi tuyệt đối không được kỵ ta."
"Ngươi cứ yên tâm." Ninh Phất Y bị nàng chọc cười, "Ta còn chưa kịp đa tạ ân cứu mạng, kỵ ngươi làm gì?"
"Không cần cảm tạ, dục hỏa trùng sinh vốn là thiên phú của tộc ta. Cùng ngươi kết khế ngược lại còn giúp ta trừ sạch ma khí, với ta cũng là chuyện tốt. Không ngờ một nha đầu tư chất bình thường như ngươi, lại có mấy phần đặc biệt." Cửu Anh nói.
"Chỉ là tu vi của ngươi quả thực thấp quá, còn áp chế thần lực của ta." Cửu Anh lại giở giọng châm chọc.
"......"
Sau khi kết khế, lực lượng của linh thú sẽ chịu ảnh hưởng từ tu vi của chủ nhân. Lúc này Ninh Phất Y mới nhớ ra vận công dò xét tiên lực trong cơ thể, phát hiện đã sung mãn hơn phần nào, xem ra việc kết khế với thần thú quả thật có tác dụng không nhỏ.
Lần này đúng là một phen mạo hiểm, Ninh Phất Y thầm nghĩ.
Nàng không nhìn Chử Thanh Thu nữa, mà gượng ép dời tầm mắt sang đám đệ tử đang tụ lại phía xa. Liễu Văn Trúc cùng Dung Cẩm đang tất bật bôi thuốc cho những người bị thương.
Ninh Phất Y không muốn để tâm trí mình rối loạn thêm, bèn chủ động tìm lời mở chuyện, cất giọng hỏi Cửu Anh: "Ngươi có hài tử không?"
Cửu Anh trầm mặc một cái chớp mắt, sau đó mở miệng liền mắng: "Lão nương cô độc mấy vạn năm, lấy đâu ra hài tử? Ngươi chẳng lẽ là đầu óc..."
"Thế ngày đó ở Quỷ Nhãn, sao vừa nghe Bình An gọi 'nương thân' ngươi liền dừng tay không giết?" Ninh Phất Y nhanh miệng ngắt lời, không cho nàng mắng tiếp.
Cửu Anh sững lại, đôi mày thanh tú khẽ nhíu. Thấy nàng như đã quên, Ninh Phất Y bèn kể lại quá trình khi nàng còn là ma thú rồi giao đấu trong Quỷ Nhãn.
"Con chó ngốc... Bình An đó," Lông mày Cửu Anh càng lúc càng nhăn chặt, "trên người nó có khí tức thần thú không?"
"Không có." Ninh Phất Y lắc đầu, "đến khí tức linh thú cũng chẳng có, nên ta mới lấy làm lạ."
Thần sắc Cửu Anh trở nên phức tạp, chẳng rõ vui hay giận, một lúc lâu sau mới nói: "Ngươi biết loài chim cách một khoảng thời gian lại đẻ trứng chứ?"
Ninh Phất Y gật đầu.
"Tộc Kỳ Lân trước khi tu thành hình người cũng như vậy, cứ năm nghìn năm sẽ để lại một quả trứng. Chỉ là Kỳ Lân chưa kết phối ngẫu thì phần nhiều sinh ra trứng rỗng, hiếm lắm mới là trứng thật."
Chuyện này có chút hoang đường, đến Ninh Phất Y cũng im lặng, một lúc lâu mới hỏi tiếp: "Ý ngươi là Bình An có thể từ trứng của ngươi nở ra? Một con chó?"
"Không phải chó, là ấu lân." Cửu Anh chỉnh lại, "Chỉ là ấu lân nở ra thế này sẽ không thể tu luyện, cũng chẳng phải thần thú, chỉ sống lâu hơn động vật bình thường mà thôi."
"Ta bỗng nhiên lại có chút mong chờ, không biết hài tử của ta sẽ lớn thành hình dáng thế nào." Cửu Anh vừa mỉm cười vừa vân vê mấy lọn tóc buông trên vai.
"Ngươi tốt nhất đừng mong chờ." Ninh Phất Y khó xử nói, "Nó... hơi mập."
Hoàng hôn đã qua, trên trời chỉ còn vài đám mây lững lờ, dưới chân những thị trấn lướt qua đã sáng rỡ ánh đèn, như muôn ngàn mảnh sao vỡ rơi vãi trên mặt đất.
Liễu Văn Trúc và Dung Cẩm lo xong cho người bị thương, liền quay người chạy tới chỗ Ninh Phất Y. Liễu Văn Trúc vừa chạm mắt nàng, vành mắt lập tức đỏ ửng, giọt lệ lại chực trào.
"Ngươi vừa rồi không phải đã khóc rồi sao? Sao còn khóc nữa?" Ninh Phất Y dở khóc dở cười, móc khăn tay đưa cho nàng, nhìn bóng dáng yếu mềm kia vừa nức nở vừa lấy khăn che mặt.
"Muội ấy đã khóc suốt một đường rồi, lúc nãy bôi thuốc cho sư huynh sư tỷ cũng chẳng quên lau nước mắt, vừa nãy đỡ hơn chút, giờ lại thế này." Dung Cẩm cũng cười, nhìn Ninh Phất Y mà thở dài, đưa tay xoa đỉnh đầu nàng.
"Muội xem muội đó, suýt nữa hù cho bọn ta mất cả hồn." Hắn vẫn còn sợ hãi nói.
"Ta đâu đáng để ngươi lấy mạng đổi mạng." Liễu Văn Trúc nghẹn ngào, nắm chặt tay Ninh Phất Y, "Ngươi là tỷ muội tốt nhất đời này của ta, ngươi biết không, dù ta còn sống, nhưng từ nay về sau cũng sẽ khổ đau cả một đời."
"Ta biết." Ninh Phất Y nói, kéo Liễu Văn Trúc lại trước mặt, "Nhưng ngươi chẳng phải cũng định lấy mạng đổi mạng cho ta sao? Nếu ta không đánh ngất ngươi, nhảy xuống kia đã là ngươi rồi."
"Thì ra là ngươi đánh ngất ta, bảo sao đầu ta lại đau thế này." Liễu Văn Trúc đưa tay vuốt sau gáy, vừa khóc vừa phồng mũi thổi ra bong bóng.
Hai người nhìn nhau một thoáng, bỗng cùng bật cười, Liễu Văn Trúc kéo cả Dung Cẩm cười đến đau cả bụng. Ninh Phất Y đã lâu không cười thoải mái như thế, nàng lau đi giọt lệ vì cười mà rơi, trong lòng như có một áng mây nhẹ nhàng bay qua.
Thật tốt, nàng cứu được Liễu Văn Trúc, mà bản thân cũng còn sống. Kiếp này nàng vẫn có thể tu tiên, Dung Cẩm cũng sẽ không phải chết.
Mong rằng về sau, nàng sẽ không bao giờ phải chứng kiến người nào chết ngay trước mắt mình nữa.
Một bên, Cửu Anh thấy các nàng như thế thật trẻ con, bèn mím môi son, lặng lẽ lui ra xa. Chờ các nàng cười đủ rồi, Liễu Văn Trúc mới lau khô nước mắt.
"Y Y, sau khi ngươi sống lại hình như lại trưởng thành hơn nhiều, ta giờ nhìn ngươi cũng không dám nhìn thẳng." Liễu Văn Trúc nghiêng mặt tránh ánh mắt nàng, đưa tay chạm lên gương mặt mình.
"Phải đó, muội chẳng những tinh xảo hơn, mà chiều cao này..." Dung Cẩm đưa tay so một đường, khóe môi chùng xuống, "Thêm chút nữa là sắp bằng sư huynh rồi."
Hắn chua chát nói: "Không còn là tiểu sư muội ngày xưa nắm tay ta mà đi nữa rồi."
"Vậy sao?" Ninh Phất Y vốn chưa để ý chiều cao, giờ nhìn sang Liễu Văn Trúc mới nhận ra sự khác biệt.
Chẳng trách vừa rồi khi đỡ Chử Thanh Thu, nàng lại thấy thân thể đối phương như mảnh mai hơn đôi chút.
"Phất Y, muội nói xem vì sao ma nhân mê hoặc Lý Triều An kia lại muốn giết muội?" Dung Cẩm bỗng nghiêm mặt, thấp giọng hỏi.
Ninh Phất Y lắc đầu. Người kia rõ ràng nhắm vào nàng, nhưng bản thân nàng cũng chẳng biết trên người mình có gì đặc biệt, lại có thể khiến một kẻ ma đạo cường đại như thế liên tiếp bày mưu hãm hại.
Mà ngay cả Chử Thanh Thu cũng không rõ, nên tuy nàng nghi hoặc, lại không biết tìm lời giải ở đâu.
"Hắn rốt cuộc là ai, sao lại hiểu rõ Vân Tế Sơn Môn đến vậy?" Liễu Văn Trúc cũng hỏi.
"Không chỉ là Vân Tế Sơn Môn, mà cả Chiêu Diêu đại hội." Ninh Phất Y cụp đôi mắt phượng, chậm rãi nói, "Ngày ấy kẻ phá hỏng Chiêu Diêu đại hội cũng chính là hắn. Hắn biết rõ chỗ Thần Vẫn tọa lạc, cũng tường tận an bài trong tiên môn, giờ lại biết Lý Triều An hận ta, vậy tất nhiên hắn đang ở ngay bên cạnh chúng ta."
"Ngay bên cạnh chúng ta?" Liễu Văn Trúc kinh hãi, lập tức đưa tay che miệng, "Vậy ngươi có đoán được là ai không?"
"Một lần thì khó đoán, nhưng nhiều lần rồi, dẫu con thỏ có xảo quyệt đến đâu cũng để lộ dấu vết." Ánh mắt Ninh Phất Y càng thêm thâm trầm, đầu ngón tay vô thức gõ nhịp lên áo, "Chỉ là còn chưa xác định được, cần dò xét thêm. Những ngày này, ngoài những người hôm nay có mặt ở đây, còn lại thì chớ nên tin tưởng."
"Kẻ này quá độc ác, suýt nữa khiến tất cả chúng ta mất mạng, nhất định phải lôi hắn ra!" Liễu Văn Trúc nắm chặt tay.
Khi các nàng đang bàn bạc, Bạch Lân đã đưa họ về tới Vân Tế Sơn Môn. Trong môn yên bình như thường, đệ tử khác đều chìm trong mộng, chẳng ai biết đêm qua đã xảy ra việc kinh thiên động địa gì.
Những đệ tử bị thương được dìu xuống tìm y tiên trước. Bình Dao trưởng lão khi đi ngang Ninh Phất Y chỉ lặng lẽ vỗ vai nàng, dặn không cần nghĩ ngợi nhiều, chuyện khắc phục hậu quả cứ giao cho nàng, nghỉ ngơi trước là được.
Ninh Phất Y mỉm cười đáp lễ, quay lại tìm Chử Thanh Thu thì phát hiện bóng dáng nàng đã biến mất vào màn đêm.
Người này thật là bướng bỉnh, vừa nãy còn nắm chặt áo nàng mà khóc, vậy mà vừa vào môn đã trở mặt không nhận người. Ninh Phất Y đưa tay chạm nhẹ vào vạt áo.
Nàng cùng Liễu Văn Trúc dẫn Cửu Anh mò mẫm bóng tối trở về Châu Quang Các. Bình An chẳng biết lại chạy đâu chơi, không có ở đó chờ nàng. Thêm vào việc nàng vừa từ trong lửa thoát ra, đầu đau như muốn vỡ nên cũng chẳng bận tâm, chỉ mặc nguyên y phục nằm xuống giường, định ngủ một giấc rồi tính sau.
Nào ngờ giường bỗng khẽ rung, nàng xoay đầu lại thì thấy bên cạnh đã có thêm một thân thể đầy đặn, chính là Cửu Anh thản nhiên nằm sát vào nàng. Hương thơm nồng nặc trên người nàng ta xộc vào mũi, Ninh Phất Y phải bịt mũi quay mặt đi.
"Ngươi không phải thần thú sao? Sao lại tranh giường với ta?" Nàng bất đắc dĩ hỏi.
"Ta tốt xấu gì cũng làm nữ đế mấy tháng trời, quen ngủ giường rồi, dưới đất ta không quen." Cửu Anh nheo mắt tủm tỉm cười.
"Ta bỗng nhớ ra, ngươi và Bình An là bạn, ta là mẫu thân của Bình An, vậy theo lẽ ngươi cũng nên gọi ta một tiếng 'mẫu thân' chứ?" Cửu Anh lại nói.
Ninh Phất Y trợn trắng mắt, cưỡng ép nhắm mắt lại, không buồn đáp lời.
Đầu nàng đau nhức, ý thức dần mơ hồ, hô hấp trở nên đều đặn, rơi vào giấc mộng thoáng qua. Trong mơ có một nữ nhân đang khóc, khóc vì chiếc vòng ngọc bị vỡ vụn.
Ý thức Ninh Phất Y chợt tỉnh táo hẳn, nàng mở mắt, nhìn chằm chằm vào ô trần nhà chạm hoa đã nhìn đến thuộc lòng, hồi lâu không thốt được lời.
Chử Thanh Thu hình như... rất thích chiếc vòng tay ngọc bích ấy.
Bên cạnh, Cửu Anh đã ngáy khẽ. Ninh Phất Y thở dài, nhấc chân ngồi dậy giữa ánh trăng, từ trong Nhất Niệm Châu lấy ra mấy mảnh ngọc vỡ mà nàng đã đoạt về, cố nén cơn đau đầu mà ghép lại, tu sửa từng chút một.