Sơn Hà

Chương 11



21

 

Hoàng đế chính thức tuyên bố việc này trong triều, Ninh Du Tuyết không những không phản đối, còn cho phép Ninh Phượng Thần tham gia ân khoa lần này.

 

Không biết Ninh Phượng Thần và Ninh Du Tuyết đã đạt thành giao dịch gì?

 

Ta đang suy nghĩ về dụng ý của Ninh gia trong việc này, thì các lão thần trong điện đã tranh cãi ầm ĩ.

 

Vì vị trí chủ khảo quan hai bảng Nam Bắc, các thế lực tranh giành đến sứt đầu mẻ trán, mãi vẫn chưa định ra được danh sách.

 

Tan triều, ta đầy tâm sự hỏi Kỳ Tiệp, có biết đặc điểm lớn nhất của đám lão thần này là gì không?

 

Kỳ Tiệp suy nghĩ một lát: "Gừng càng già càng cay?"

 

Ta lắc đầu: "Đặc điểm lớn nhất của họ, là 'lão'. Một đám lão già cãi nhau chí chóe trong điện, thật làm ta nhức mắt."

 

Kỳ Tiệp nghẹn lời.

 

Nhưng ngày hôm sau hắn liền bắt đầu lên triều, đứng giữa đám lão già, tươi non mơn mởn, thật là mỹ vị thịnh soạn.

 

Lại đôi co thêm một tháng nữa, vị trí chủ khảo quan cuối cùng cũng được định đoạt, phía Bắc là người của Ninh gia, phía Nam là người của Bác Dương - Tống gia.

 

Người của Hoàng đế một vị trí chủ khảo quan cũng không giành được, vị trí phó khảo quan tự nhiên không thể không cho.

 

Kỳ Tiệp lau kiếm, nói: "Đắc ý lắm sao? Lại bị ngươi đoán trúng rồi."

 

Trung Nguyên vương triều độc tôn Nho thuật nhiều năm, trung dung chi đạo đã ăn sâu vào lòng người, phàm việc gì không cần thiết thì không làm đến cùng.

 

Vì còn chưa chính thức xé rách mặt, Ninh Du Tuyết vẫn còn quan tâm đến thanh danh sử sách, bước nên nhường thì vẫn phải nhường.

 

Chỉ cần ngươi không ngưỡng mộ nam nhân, kỳ thực nam nhân rất dễ hiểu. Ta đứng dưới mái hiên, nhìn thấy lá cây chuyển vàng, mới giật mình nhận ra mùa thu đã đến.

 

Ninh Phượng Thần thi đỗ đầu bảng, trở thành Trạng nguyên năm Dẫn Quang thứ bốn mươi bảy.

 

Gặp hắn trong triều, ta rất đỗi an ủi.

 

Lọ hoa đẹp đến mấy nhìn lâu cũng chán, dung mạo Kỳ Tiệp trong mắt ta đã trở nên bình thường.

Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý

 

Vì chuyện này, Kỳ Tiệp tức giận bóp nát hai cái chén trà, hắn đau lòng suy nghĩ, ăn mặc càng thêm diêm dúa lộng lẫy.

 

Ninh Phượng Thần cũng là người hiếu thắng, hai người ở trong triều tranh hương đua sắc, lại dẫn dắt một làn sóng yêu thích cái đẹp, không ít lão thần bắt đầu chú trọng quản lý vóc dáng, tích cực giảm cân.

 

Đúng là "Sở vương ưa eo thon, trong cung nhiều kẻ che.c đói".

 

Trong lúc các lão thần trong triều ngày càng tiều tụy, thế lực trong vương triều cũng lặng lẽ biến đổi. Ân khoa đã mở ra một khe hở, thứ dân được nâng đỡ làm lại lại, lại lại nhiều lên liền có thể nâng đỡ tiểu quan, bọn họ như những đốm sáng nhỏ phân tán khắp nơi trên mảnh đất này, rồi lại nối liền thành những đường ngang dọc đan xen, phân chia lại quyền lực.

 

Đợi đến khi Ninh Du Tuyết kịp phản ứng, Giang Nam đã không còn là một khối sắt vững chắc nữa.

 

Lợi ích làm đầu, vị thừa tướng quyền cao chức trọng này cuối cùng cũng phát hiện, ở chỗ ta, hắn không thể làm "chim sẻ" được.

 

Vậy thì ta cũng nên che.c đi.

 

Năm xưa Ninh Du Tuyết vu cáo tội danh gì cho Hoàng hậu Tiêu Kiến Từ, giờ cũng dùng cách đó vu cáo ta.

 

Vải thiều Lĩnh Nam, vòng vo tam quốc cuối cùng lại về tay ta.

 

Tội danh mê hoặc quân vương, làm hao tổn của cải, ập xuống đầu ta.

 

"Yêu nữ làm loạn triều cương, đáng tội che.c!"

 

Thị vệ muốn áp giải ta đi, Kỳ Tiệp chắn trước người ta, rút kiếm ra: "Ta xem ai dám động vào nàng?"

 

Ta cười nói: "Ngươi không phải muốn gie.c ta sao? Đây là làm gì?"

 

Kỳ Tiệp nói: "Ngươi sẽ lừa ta, nhưng hoàng tỷ sẽ không."

 

Thôi được, tính toán đủ đường, lại không tính đến Kỳ Yến Chiêu mới là kẻ hở.

 

Trong lúc giằng co, Ninh Phượng Thần đột nhiên lên tiếng: "Tội của Kim cô nương, vẫn còn thiếu một chứng cứ quan trọng nhất, nếu bệ hạ tin tưởng thần, không bằng giao vụ án của Kim cô nương cho thần thẩm tra."

 

Hoàng đế lúc này mới lên tiếng: "Trong thời gian điều tra, không được làm tổn hại tính mạng của nàng, cũng không được dùng hình với nàng."

 

22

 

Phòng giam cầm Ninh Phượng Thần sắp xếp cho ta còn tươm tất, rơm rạ khô ráo, phía trên còn có một ô cửa sổ nhỏ.

 

Kỳ Tiệp làm việc xưa nay đúng như tên gọi, hắn coi đại lao như khách điếm, cứ thế ở lại phòng giam đối diện ta.

 

Ninh Phượng Thần vừa vào đã trông thấy hắn, nhịn không được mà trợn trắng mắt.

 

Ta ho khan một tiếng để che giấu ý cười.

 

"Kim cô nương, ở đây còn quen không?"

 

"Quen, quen lắm, còn phải đa tạ công tử ra tay giúp đỡ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

 

"Nếu lời này lọt vào tai phụ thân, e là đêm nay ta sẽ phải làm hàng xóm của cô nương rồi."

 

"Công tử khiêm tốn quá, Ninh tướng nếu đã cho phép công tử ra làm quan, e là địa vị của công tử trong Ninh gia, đã khác xưa rất nhiều rồi."

 

Kỳ Tiệp "chậc" một tiếng, lại bắt đầu lau thanh kiếm của hắn.

 

Ninh Phượng Thần nói: "Nhắc mới nhớ, ta còn phải cảm tạ kế sách của Kim cô nương. Nếu không phải hoàng thượng mở ân khoa, các trưởng bối trong tộc bắt đám con cháu Ninh gia đều phải tham gia khoa cử, phụ thân cũng sẽ không dễ dàng đồng ý cho ta thử sức. Chỉ là Kim cô nương quá thông minh, khiến phụ thân ta thua thảm hại, ông ấy thẹn quá hóa giận, nhất định phải lấy mạng cô nương. Trừ phi..."

 

"Trừ phi cái gì?"

 

"Trừ phi Kim cô nương bằng lòng gả vào Ninh gia."

 

???

 

"Ninh tướng thế mà lại mơ tưởng đến ta?" Kiếp này ta chọc vào ổ lão già sao mà bọn họ lại đối xử với ta như vậy?

 

Ninh Phượng Thần nói: "Kim cô nương băng tuyết thông minh, hà tất phải giả ngốc."

 

Ta cẩn thận đánh giá khuôn mặt trước mắt này, sắc mặt như hoa mùa xuân, gả cho hắn cũng không thiệt thòi gì.

 

"Đừng hòng." Kỳ Tiệp nghiến răng nghiến lợi.

 

Ta nói: "Công tử xem, chuyện này không liên quan gì đến Lục điện hạ, nhưng ngay cả Lục điện hạ cũng không đồng ý. Ninh công tử hẳn cũng từng nghe nói, hôn nhân không được chúc phúc sẽ không hạnh phúc."

 

Ninh Phượng Thần nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm: "Ta muốn biết tâm ý của Kim cô nương."

 

Vậy sao?

 

Ta ngồi thẳng người, nói: "Nếu ta muốn thành thân, nhất định là vì ta thích một người, chứ không phải vì ta muốn tìm một con đường sống."

 

Nếu Kim Phất Thanh tham sống sợ che.c, sẽ không đến kinh thành.

 

Sau khi Ninh Phượng Thần rời đi, Kỳ Tiệp nói nhỏ: "Nếu không được, ngươi gả cho hắn cũng không sao, còn người thì còn của."

 

"Lời hay lời dở đều để ngươi nói hết rồi."

 

"Đương nhiên, còn một con đường khác, ta đưa ngươi gie.c ra ngoài."

 

"Kỳ Tiệp."

 

"Hửm?"

 

"Ngươi yêu ta à?"

 

Kỳ Tiệp không nói gì, hắn đẩy cửa lao đi ra ngoài.

 

"Đi đâu?"

 

"Về ăn chút sơn tra."

 

23

 

Ta nằm trên đống rơm rạ, nhìn ánh sao le lói qua song cửa sổ, muôn ngàn suy nghĩ. Năm đó lúc Kim Hoa bị kết tội, tâm trạng ra sao nhỉ?

 

Khóa cửa lao bị người ta mở ra, ngục tốt đưa cho ta một bọc đồ: "Cô nương, đi thôi."

 

Bất kể năm đó tâm trạng thế nào, giờ cũng không còn quan trọng nữa.

 

Bởi vì ta nhất định sẽ dùng m.á.u của Ninh gia để tế nàng.

 

Ta nắm chặt kiếm, thừa dịp màn đêm rời khỏi đại lao.

 

Ninh Phượng Thần chiêu dụ ta không thành, Ninh Du Tuyết sẽ không còn nương tay nữa, nếu ta ngoan ngoãn ở lại trong lao, e là ngày mai sẽ mất mạng.

 

Người ta là d.a.o thớt, ta là cá thịt, muốn gán tội gì chẳng được?

 

Ta sẽ không cho hắn cơ hội thẩm vấn ta đâu.

 

Tránh khỏi đám thị vệ, ta đi một mạch đến Thanh Lương đài, đợi đến khi leo lên xe ngựa của Quận chúa Thuần Hi, ta mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Quận chúa Thuần Hi giọng nói pha chút giận dữ: "Tổ tôn các ngươi, thật giỏi hại người!"

 

Ta vội vàng xin lỗi, lại hỏi: "Nợ này có thể tính lên đầu lão già kia không?"

 

Nàng trừng mắt nhìn ta, ta lập tức im miệng.

 

Đại trượng phu co được giãn được.

 

Xe ngựa hướng về hoàng thành mà đi, từ nay về sau, kinh thành không còn Kim Phất Thanh, mà trong cung lại nhiều thêm một thái giám.

 

"Toán Bàn, Lục điện hạ tìm ngươi."

 

Ta phủi bụi mạng nhện trên người, nắm cổ giả giọng đáp lại một tiếng.

 

Kỳ Tiệp thấy ta mặt mũi lấm lem, hỏi: "Ngươi đi ăn trộm à?"