Cuối cùng, giáo viên phụ trách tiết mục biểu diễn nhân ngày kỷ niệm trường dẫn tôi và Linh Tửu rời khỏi sân khấu.
MC lên sân khấu để làm dịu tình hình.
Chương trình tiếp theo chính là tiết mục múa cổ điển tập thể mà chúng tôi đã luyện tập.
Tôi lướt qua các bạn nữ diễn viên khi đi ngang qua hậu trường.
Tô Lam mắt ngấn lệ lao đến nắm tay tôi:
“Cậu bị thương rồi đúng không?! Lẽ ra tớ nên đi cùng cậu mới phải.”
“Không sao đâu.”
Tôi mỉm cười xoa đầu cô ấy, an ủi:
“Đi biểu diễn đi, luyện tập bao lâu rồi, hãy trình diễn một tiết mục thật xứng đáng với chính mình.”
Tiết mục đạt hạng nhất trong buổi biểu diễn kỷ niệm trường sẽ nhận được phần thưởng mười vạn tệ.
Ngay từ đầu, bài múa này tôi không biên đạo vì bản thân mình.
Nhìn các bạn bước lên sân khấu, tôi như trút được gánh nặng trong lòng.
Tiếp theo, trong cơn đau đớn và mệt mỏi dâng trào trong cơ thể, tôi nhắm mắt lại.
Ý thức cũng chìm vào bóng tối.
...
Khi tôi tỉnh lại thì đã ở bệnh viện.
Tối hôm đó, Lục Tâm Đình xông vào phòng bệnh:
“Đồ điên! Lục Tâm Hỉ, mày đúng là đồ điên!”
Anh ta muốn mọi chuyện diễn ra đúng theo kế hoạch, từng bước từng bước đưa người con gái mình yêu đến vị trí tỏa sáng rực rỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giống như tự tay chăm sóc một đóa hoa nở rộ, mang lại cảm giác thỏa mãn tột độ.
Nhưng anh trai à, sao em có thể để anh toại nguyện chứ?
“Làm sao bây giờ hả anh, đoá “bạch liên” nhỏ của anh chưa kịp đàn xong bản nhạc thì âm mưu muốn làm gãy chân em cũng đã bị lộ rồi. Cô ta không còn cơ hội vào ngôi trường mơ ước nữa đâu.”
Tôi đột nhiên nhớ ra điều gì:
“À đúng rồi, tên đồng phạm của anh – Giang Thiêm vẫn còn đang nằm dưới sàn ở tòa nhà tổng hợp đấy, nếu rảnh thì nhớ đưa hắn đi bệnh viện.”
Tôi cười to, kéo giật chăn, động đến vết thương nơi mắt cá chân, đau đến mức mặt mũi méo xệch.
Từ trong con ngươi phản chiếu của anh ta, tôi thấy được bộ dạng hiện tại của mình.
Trông chẳng khác nào một kẻ điên.
Hoặc có lẽ, từ ngày c.h.ế.t đi ở kiếp trước, tôi đã là một kẻ điên rồi.
Cơ mặt Lục Tâm Đình khẽ co giật, cơn giận xẹt qua mắt anh ta.
Nhưng ngay sau đó, anh ta lại khôi phục vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo thường thấy:
“Có ích sao? Lục Tâm Hỉ, cho dù Linh Tửu không biểu diễn thành công, mày cũng không nhảy được điệu múa của mình. Không chỉ vậy, bộ dạng điên dại của mày còn bị máy quay bên cạnh ghi lại hết.”
“Lần này, mày không thể dùng tờ giấy chẩn đoán giả mạo để qua mặt được đâu.”
“Trường học đã liên hệ với bố mẹ rồi, chuẩn bị cho mày thôi học.”
“Haha haha ha!”
Tôi cười to: “Chỉ là nghỉ học thôi mà, anh nghĩ tôi sẽ quan tâm chắc?”
“Lục Tâm Đình, đừng quên tôi cũng là con cháu nhà họ Lục. Như Giang Thiêm đã nói, nếu con đường này bị chặn, tôi còn vô số con đường khác để đi.”
“Ngay từ đầu, mục đích duy nhất của tôi là — kéo bông sen trắng Linh Tửu của anh xuống khỏi đài, chỉ vậy thôi.”
Những gì kiếp trước cô ta vu oan cho tôi, kiếp này tôi sẽ biến tất cả thành sự thật.
Con đường cô ta từng bước đi, tôi sẽ từng bước chặn lại.
Giữa tôi và Linh Tửu, món nợ này chưa trả xong đâu.